Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 837: Linh vật (2)

Không biết vì sao, mí mắt phải của anh vẫn luôn giật giật.
Mới đầu anh không hề coi trọng chuyện này, đổi lại nếu là trước kia trong lòng đã châm chọc một câu mê tín phong kiến không thể tin được.
Nhưng vấn đề là.
Tồn tại hiện giờ của anh chính là kết quả của mê tín phong kiến.
Có đôi khi lão Trương cũng thật rối rắm.
Anh hy vọng cỡ nào sau khi mình mới vừa ngủ dậy chính là Trương Yên Phong kia.
Nhưng mỗi buổi sáng rửa mặt nhìn gương mặt “Trẻ tuổi” trong gương.
Hy vọng xa vời này đều sẽ bị giã dập nát trong nháy mắt.
Phun ra một vòng khói.
Lão Trương duỗi thắt lưng.
Đại khai đợi nửa giờ.
Nguyệt Nha đã trở lại, trong tay còn cầm một bịch xốp.
Lão Trương ngồi vào trong xe, chờ Nguyệt Nha ngồi vào rồi, trước khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi đến một quảng trường khác, lão Trương dừng xe cạnh đó, nói:
- Có kết quả không?
Nguyệt Nha lắc đầu:
- Không có kết quả, người nhà anh ta cũng không biết anh ta đi đau, chỉ nói người kia tên Vương Đức Nghĩa, trước khi đi đã trịnh trọng quỳ xuống trước vợ và cha mẹ mình, nói anh ta muốn đi một nơi có thể chữa bệnh, hơn nữa kêu người thân của mình cam đoan không tiết lộ chuyện này ra ngoài, thêm vào đó nói mình tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
- Chưa nói đi đâu?
- Không có, người thân của anh ta thật sự không biết, tôi nghĩ, mấy người mất tích khác chắc cũng lấy phương thức này nhắn nhủ với người nhà của mình đi, hơn nữa, dường như trước khi Vương Đức Nghĩa rời nhà đi, đã lấy phần lớn tiền gửi ngân hàng trong nhà ra, nói là tiền ký quỹ gì đó.
- Vậy trong nhà này còn có áp phích không?
- Tôi cố ý để ý, nhưng không có.
- Nhưng mà.
- Tôi phát hiện ra cái này ở trong nhà bọn họ.
Nguyệt Nha mở bịch xốp ra, bên trong có mấy cục nam châm.
- Phát hiện ra trên giường, đầu giường cuối giường mỗi nơi một cục, dưới nệm giữa giường còn có một cục.
- Đây là mỗi ngày khi đi ngủ đều làm nam châm chữa trị đó.
Lão Trương giơ tay cầm nam châm trước mặt.
Cắn cắn môi.
- Tiếp theo, phải đi bệnh viện điều tra sao?
- Trước, không đi đã.
Lão Trương giơ tay day mi tâm mình, hơi mệt mỏi.
- Thế nào sợ? Không phải, anh đã là người từng chết một lần, có gì phải sợ?
- Tôi cần suy nghĩ đã, hơn nữa, hiện giờ đã có manh mối, tôi còn phải theo trình tự chính quy đi giải quyết vấn đề.
- Cổ hủ.
- Cô đã nói, tôi là linh vật, vậy phải làm tốt bổn phận của linh vật là tôi đây.
- Vậy được rồi, tôi đi về trước, có thể trở về báo cáo kết quả công việc cho thủ lĩnh.
Nguyệt Nha đẩy cửa xe ra, xuống xe.
- Tôi đưa cô về đi?
- Đi?
- Miễn cưỡng như vậy, tôi tự bắt xe về, dù sao cách không xa, tiện đường còn có thể đi dạo cửa hàng vàng bạc.
Nguyệt Nha khoát tay, xoay người rời đi.
Lão Trương vẫn ngồi trong xe một lúc, rút ra một điếu thuốc, một lần nữa khởi động xe, lái về đồn cảnh sát.
Lúc này đã là chạng vạng, lão Trương dừng xe, vừa định đi vào đồn cảnh sát, vừa vặn có một nữ cảnh sát đi qua ngay trước mặt.
- Anh lại không ăn cơm hả?
- A, quên mất.
Lão Trương thật sự quên mất, ban ngày anh còn tưởng Hứa Thanh Lãng đã trở lại, bản thân vừa vặn có thể đi hiệu sách cọ cơm tối.
- Tôi cũng chưa ăn, đi, cùng đi căn tin.
Cảnh sát Trần nắm lấy cổ tay lão Trương, cùng anh đi căn tin.
Mặt của lão Trương lại hơi đỏ.
Từ sau khi mình và vợ ly hôn, đã chưa từng có tiếp xúc thân mật ngoài công tác với người khác phái.
Đi vài bước, theo bản năng lão Trương vẫn bỏ qua chuyện cảnh sát Trần nắm cổ tay mình, trên đường có không ít đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, nhưng tất cả mọi người đều giả bộ như không phát hiện ra.
Tuy rằng lão Trương có thân phận vừa tới đồn cảnh sát nửa năm, nhưng làm việc giỏi giang mạnh mẽ vang dội, mà quân hàm cảnh sát của cảnh sát Trần ở bên cạnh...
Lấy cơm ở căn tin.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Lão Trương len lén lấy nước dịch hoa bỉ ngạn ra uống, động tác rất nhanh rất kín đáo, nhưng vẫn bị cảnh sát Trần phát hiện.
- Uống gì vậy?
- Dịch dinh dưỡng.
- Không phải chỉ có phụ nữ mới uống thứ này nhiều sao?
- Gần đây cảm thấy tốc độ không được nhanh, nên uống chút thử xem.
- Ừm.
Cảnh sát Trần không hỏi tới nữa, hai người lẳng lặng ăn cơm.
Đợi đến khi sắp ăn cơm xong, cảnh sát Trần lấy điện thoại của mình ra, đồng thời mở miệng nói:
- Đồng nghiệp trong khoa nói với tôi, tài liệu mà anh chọn đọc là tin tức của bệnh viện Từ Liệu?
Lão Trương buông đũa xuống, hơi ngoài ý muốn nhìn cảnh sát Trần, gật gật đầu, sau đó bưng chén canh lên, “Ừng ực ừng ực” ăn canh.
- Bệnh viện kia, tạm thời anh không nên đụng.
- Có ý gì?
Lão Trương rút giấy ăn trên bàn, lau miệng.
- Cô đây là đang hạ mệnh lệnh cho tôi?
- Tôi không lấy thân phận cấp trên hạ mệnh lệnh cho anh.
- Vậy có ý gì?
- Không có ý gì.
- Tôi là cảnh sát.
- Không cần cứ lặp lại hoài câu này, bây giờ anh mặc đồng phục cảnh sát.
- Không, tôi phải lặp lại, bằng không đừng nói người khác, kể cả bản thân tôi cũng sẽ quên.
Khóe miệng cảnh sát Trần lộ ra chút ý cười, cúi đầu, lướt màn hình điện thoại của mình.
- Tùy cô vậy.
Lão Trương đứng lên, hỏi thật nhẹ nhàng:
- Là có người đánh tiếng với cô rồi?
- Tôi đã thấy nhiều “Danh nghĩa nhân dân” của anh.
- Thật ra tôi không nhằm vào bệnh viện kia.
- Tôi biết, anh xem, anh lại lặp lại.
- Tôi là cảnh sát.
- Haizzz...
- Cô biết không, giống như đột nhiên có một ngày tôi nằm mơ thấy tôi đã chết, kết quả sau khi ngủ dậy, tôi đột nhiên hiểu rõ một đạo lý.
- Tiếp tục.
- Tôi muốn chỉ sống thuần túy, vì huy hiệu cảnh sát trên mũ tôi.
- Tôi có cần vỗ tay ủng hộ lời nói và tâm tình của anh không?
- Khách khí.
Lão Trương vẫy tay với cảnh sát Trần:
- Tôi còn có việc, về văn phòng trước.
Đợi đến khi lão Trương biến mất ở cửa căn tin.
Cảnh sát Trần lặng yên đặt điện thoại xuống.
Tự nhủ nói khẽ:
- Anh là cảnh sát, nhưng anh cũng là... ... linh vật.
- Sao cô lại tới nữa?
- Tôi tới tìm anh ấy, nhìn xem anh ấy sống có tốt không.
- Cô không phải người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận