Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 439: Độc thoại thật hung

Đầu hành lang có chút dơ dáy bẩn thỉu, trên vách tường loang lổ khắp nơi, bóng đèn vỡ nát, tất cả hết thảy đều như đang nói lầu trọ này đã được xây từ rất lâu rồi.
Cho dù bọn họ tới đây vào ban ngày, nhưng ánh sáng bên trong lầu trọ vẫn mờ tối như trước, u ám, nếu không phải vì không ít người làm công lựa chọn thuê nơi này ở lại, nơi này thực sự thích hợp để quay mấy bộ phim kinh dị.
- Vì sao anh lại để ý tới nơi này như vậy? - Luật sư An đi ở phía sau mở miệng hỏi.
- Dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi, đụng tới chuyện thú vị như vậy, tôi muốn tiện tay làm thử xem.
Câu trả lời của ông chủ Châu rất thành thật, đối với người quen biết anh, đây đúng là một câu giải thích và trả lời rất chính xác.
Cá muối.
Thỉnh thoảng cũng sẽ xoay người.
- Cũng đúng, vận động nhiều một chút cũng tốt cho thân thể. Thật ra ông chủ có thể đi tập thể hình, như vậy có thể khiến tinh khí thần của ông chủ trở nên khác hẳn trước đây.
Luật sư An đã bắt đầu học được cách nói lòng vòng.
- Trước đây tôi làm bác sĩ, từng tiếp nhận không ít bệnh nhân vì không vận động hay vận động quá độ khiến thân thể xảy ra vấn đề.
- Ngài đang cãi chày cãi cối.
- Không phải cãi chày cãi cối, thời cổ đại, mỗi ngày khi mặt trời mọc bọn họ đi làm, khi mặt trời lặn bọn họ về ngủ, cả ngày 'rèn đúc', ăn rất nhiều hoa màu, không khí cũng rất tươi mát, không có ô nhiễm gì, nhưng bọn họ rất khó có thể sống đến năm mươi tuổi.
Luật sư An sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, anh ta lắc đầu nói: - Do điều kiện chữa bệnh khác nhau.
- Anh xem, nói kiểu như anh mới là cãi chày cãi cối.
Hai người vừa trò chuyện vừa lên thêm một tầng lầu.
Sau đó.
Hai người cùng nhau dừng bước.
Mùi máu tươi.
Rất nhạt.
Nhưng thật sự tồn tại!
Chắc chắn mũi người không thể thính hơn mũi chó, nhưng cấu tạo của thân thể người lại phức tạp hơn rất nhiều so với chó, có lẽ đây là giác quan thứ sáu được tạo thành do quá trình từng trải khác nhau của mỗi người tạo thành.
Không phải mùi máu tươi của súc vật như gà vịt.
Là mùi máu tươi của người.
Nhàn nhạt.
Còn có chút ngọt.
- Ở phía trước. - Luật sư An nói.
- Xem ra chúng ta đã tìm đúng nơi rồi.
Cho dù bọn họ có thể phải đối mặt với hung thủ giết người, nhưng không có gì đáng sợ cả, đúng là hung thủ rất biến thái thật, còn mang theo một loại ác thú vị khi làm việc xấu xa, nhưng ông chủ Châu và luật sư An đều là người từng thấy cảnh tượng hoành tráng, đương nhiên sẽ không sợ hung thủ.
Hai người đi tới trước một cánh cửa, cửa đang đóng.
Châu Trạch dùng móng tay của mình trực tiếp mở khóa, sau đó, anh đẩy cửa ra.
Mùi máu tươi lập tức trở nên nồng nặc.
Trong phòng khách không nhiễm một hạt bụi, tất cả mọi thứ được dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, trên bàn trà có ly giữ ấm ngâm cẩu kỷ còn lưu lại hơi ấm.
Sau khi đi vào, Châu Trạch đẩy cửa phòng vệ sinh ra trước, bởi vì mùi máu tươi tản mát ra từ nơi ấy.
Thi thể một người đàn ông nằm trong bồn tắm, hai tay vô lực rũ xuống bên bồn tắm, đầu tựa bên mặt bồn tắm lớn, trên người lại trần như nhộng.
Một màn này khiến Châu Trạch nhớ lại một bức tranh nổi tiếng thế giới


Ngựa kéo tới chết


.
- Ở đây còn có một, là nữ.
Luật sư An đẩy cửa phòng ra, thi thể nữ nằm trên giường, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, tóc cũng được chỉnh sửa lại, chỉnh tề mà tung xõa ra bốn phía.
- Ha ha, thật sự bị anh đoán đúng. - Luật sư An lui về sau một bước, nhìn về phía Châu Trạch: - Ông chủ, anh có thiên phú.
Người chết ở trước mắt.
Nhưng anh ta vẫn có tâm tư đùa giỡn.
Bạn không thể chỉ trích luật sư An coi thường sinh mệnh.
Bởi vì Châu Trạch bên cạnh anh cũng có vẻ rất bình tĩnh.
Sau khi nghênh đón lại tiễn đi vô số sinh hồn, mấy chuyện sinh tử đã sớm nhìn tới nhàm, cũng có thể thoải mái và lạnh lùng.
- Hung thủ đâu?
Châu Trạch vừa hỏi vừa lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trương Yến Phong, trong điện thoại nhắc nhở điện thoại của cảnh sát Trương hiện đang bận, không gọi được.
Có chút bất đắc dĩ, Châu Trạch đi tới vị trí trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.
Phía dưới.
Có rất nhiều cảnh sát.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch không vội kêu cảnh sát phía dưới/
Mà anh quay đầu lại nhìn về phía ly giữ ấm trên bàn uống trà phía sau lưng.
Ngay vừa rồi.
Không phải tên hung thủ kia cũng cầm ly giữ ấm đứng ở chỗ này nhìn một đám cảnh sát bận rộn vì chuyện mình gây ra đấy chứ?
Thật đúng là bị bản thân mình.
Đoán đúng rồi.
Châu Trạch nhặt một băng ghế trên bàn trà, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nghe một tiếng "rầm" vang lên.
Cảnh sát trên đường phía dưới tập thể ngẩng đầu, đi lên xem.
Lão Trương đang gọi điện thoại cũng sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên xem, sau đó anh ta nhìn thấy ông chủ đang đứng trước cửa sổ trong một gian phòng trên tầng năm.
Châu Trạch cười cười với lão Trương, xoay người, rời khỏi cửa sổ.
Trương Yến Phong lập tức kịp phản ứng, kêu thủ hạ bên người.
- Đi tới gian phòng kia, nhanh lên, nhanh lên! Đúng rồi, Lý Yến, cậu mang một đội nhân mã phong tỏa lầu trọ này cho tôi, mau!
- Người đã già, bất đắc dĩ, trong bình giữ ấm ngâm cẩu kỷ.
Luật sư An cúi đầu, nhìn nhìn ly trà trên bàn.
- Trông có vẻ không giống như lão ta muốn chạy trốn. - Châu Trạch nói.
- Đúng là không giống thật.
Nói xong.
Luật sư An ngẩng đầu lên, nói: - Tôi nhớ được, phía trên có sân thượng đúng không?
... ...
Phía trên đúng là có sân thượng thật, khi Châu Trạch và luật sư An đi lên, nhìn thấy ở lan can phía trước cách đó không xa có một ông lão mặc giày vải tựa ở nơi đó.
Nghe được tiếng bước chân, ông lão quay đầu lại, nhìn thoáng qua Châu Trạch và luật sư An, hơi nghi hoặc một chút nói: - Cảnh sát?
Ông lão không kinh hoảng.
Theo suy đoán của Châu Trạch.
Ngay lúc hai người bọn họ chưa đi lên đây.
Ông lão đã ở nơi này nhìn bọn cảnh sát bận rộn, khi lên tầng, anh còn nghe được tiếng cười đứt quãng của ông lão.
Lão ta cảm thấy rất thú vị.
Đây là thú vui của lão ta.
- Chúng ta là quỷ sai đòi mạng.
Luật sư An trả lời.
- A, mất mặt xấu hổ.
- ... ... - Luật sư An.
Châu Trạch dịch nửa bước qua bên cạnh, anh cũng hiểu lời nói vừa rồi của luật sư An hơi mất mặt.
Trong tay ông lão có một điếu thuốc, lão ta hút một hơi, phun ra một vòng khói, nói: - Già rồi, người cũng không còn dùng được nữa, chỉ có điều đừng tưởng cảnh sát các người lợi hại thật, có thể bắt được tôi.
- Đây chỉ là vì tôi muốn chơi một lần cuối cùng mà thôi, khụ khụ khụ... ...
Ông lão nặng nề mà ho khan, sau đó tiếp tục cười cười: - Tôi sắp chết rồi, ung thư gan giai đoạn cuối, không còn sống được mấy tháng nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy khiếm khuyết chút gì đó.
- Mọi người còn chưa biết vụ án mười sáu năm trước là do tôi làm đây này, chuyện này đúng là một điều rất tiếc nuối, đúng không?
Châu Trạch chậm rãi đi lên phía trước, luật sư An đứng bất động tại chỗ.
- Ai cũng nói là tôi già, con trai con gái cũng ghét bỏ tôi già, cảm thấy tôi là trói buộc. Đúng vậy, tôi già rồi, trước đây khi tôi động thủ giết người, trực tiếp cậy mạnh là được.
- Hiện tại tôi còn phải bỏ thuốc, chậc chậc.
Châu Trạch tiếp tục đi lên phía trước.
- Người đã già cũng biến thành rác rưởi, đã cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa, bà ấy cũng vậy.
Nói xong.
Ông lão kia liếc nhìn phía dưới.
- Là bà già bán báo kia sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng, ngày đó không phải bà ấy còn nói chuyện với cậu sao? - Ông lão toét miệng nở nụ cười: - Đêm đó, tôi ngồi xe ba bánh của bà ấy quay về nhà bà ấy, giúp bà ấy thay bóng đèn. Khi đi trên đường bà ấy đã nói với tôi, hôm nay có hai người tìm gì đó trên đường, bà ấy hỏi hai người đang tìm thứ gì, hai người trả lời bọn họ đang tìm thịt.
- Bà ấy kể chuyện này cho tôi như đang kể chuyện tiếu lâm.
- Sau đó, tôi nói chuyện vụ án mười sáu năm trước cho bà ấy, sau đó tôi hỏi bà ấy, bà ấy có tin hung thủ vụ án kia chính là tôi không?
- Bà ấy nói, bà ấy không tin.
- Lão già họm hẹm như tôi sắp chết rồi, bị con trai con gái mình bắt nạt đến sít sao, làm sao có thể dám giết người.
- Sau đó.
- Tôi chứng minh cho bà ấy xem.
- Tôi giết bà ấy.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu, nói: - Bà ấy là người tình của ông?
- Ừm, xem như thế đi, mỗi đêm bà ấy bán báo ở chỗ này, tôi và bà ấy cũng gặp nhau ở đây, con trai bà ấy không chịu để bà ấy tái hôn, mà hai đứa nhỏ trong nhà tôi cũng không cho phép tôi làm thế.
- Bà ấy nói tôi nhát gan là đúng, bởi vì tôi không dám cãi vã với đám con trai con gái.
Rốt cục Châu Trạch cũng đi tới trước mặt ông lão, cách ông lão không tới một mét.
- Tôi để bà ấy tới đường hoàng tuyền chờ tôi trước, tôi cũng sắp xuống rồi, các người tới quá sớm, tôi còn tưởng rằng mình còn có thể ngắm sao trời đêm nay.
Ông lão có chút tiếc nuối.
Ngẩng đầu.
Nhìn bầu trời màu xanh lam lúc này.
- Trước khi chết còn có thể chơi một lần nữa, thật vui vẻ. Đúng rồi, cảnh sát, cậu đã từng giết người chưa?
Châu Trạch không trả lời.
- Chưa từng giết người đúng không? - Ông lão cười "ha ha ha": - Cậu còn quá trẻ, không hiểu cảm giác khi giết người, sau khi một người sống sờ sờ bị cậu giết, thật ra bọn họ không khác gì thịt heo trên thớt gỗ cả, thực sự không khác gì cả.
- Khi tôi cắt bọn họ, phảng phất như bọn họ đang đứng bên cạnh tôi, đang nhìn tôi, bầu bạn với tôi.
- Vong hồn, cậu có sợ vong hồn không?
Châu Trạch lắc đầu.
- Cậu nói láo, có ai mà không sợ quỷ? Hơn nữa còn là người ngay cả một người cũng chưa từng giết như cậu.
- Mười sáu năm trước, bà xã của tôi mới vừa qua đời, tôi rất cô đơn, rất cô đơn lạnh lẽo, tôi muốn tìm người tới ở cùng với tôi. Trong nhà vắng ngắt, không hề có dáng vẻ một ngôi nhà nên có.
- Cho nên tôi mới đi giết người.
- Bởi vì tôi cảm thấy.
- Giết bọn chúng đi.
- Vong hồn của bọn họ sẽ càng không ngừng theo tôi.
- Bọn họ sẽ không ngừng nguyền rủa tôi.
- Nguyền rủa vì sao tôi còn chưa nhận lấy báo ứng.
- Điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy ấm áp, khiến tôi cảm thấy có người bầu bạn bên cạnh tôi bất cứ lúc nào, loại cảm giác này thật sự tươi đẹp.
- A... Trên thực tế, trong nhà ông ngay cả một con quỷ cũng không có.
- Đánh rắm! Làm sao có thể không có! Cậu nói không có là không có sao?
- Ha ha.
- Tôi biết.
- Những người trẻ tuổi như cậu, nhất là cảnh sát, khẳng định không tin trên đời này có quỷ, tôi hiểu.
Châu Trạch gật đầu.
Hai tay ông lão khẽ chống, hai đùi trực tiếp đạp lên mặt đất, cả người lộn nhào từ lan can ra ngoài.
Lão ta đang.
Muốn tự sát!
Đúng vậy.
Từ sau khi giết bà già đến màn vứt xác phía sau, thực ra lão ta không hề cảm thấy lo lắng tìm đường lui cho mình, bởi vì lão ta đã sớm không muốn sống, hơn nữa lão ta cũng không sống được nữa.
Sở dĩ sau mười sáu năm lão ta lại tái phạm, là vì lão ta cảm thấy thú vị, lão ta muốn được chơi một lần nữa trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
Đồng thời.
Lão ta không cam lòng khi kiệt tác mười sáu năm trước của mình không người biết tới.
Ông lão nhảy rất hào hiệp, cũng rất dứt khoát. Lão ta nhìn bầu trời, phảng phất như nhìn thấy bà già bên cạnh xe ba bánh đáng đứng ở phía trước đợi mình cùng lên đường hoàng tuyền.
Bà ấy còn có thể lái xe ở phía trước.
Bản thân mình sẽ ngồi phía sau để bà ấy chở đi.
- Lúc này hẳn là ông biết tôi không khoác lác rồi, hà... A?
Ông lão ngây ngẩn cả người.
Bả vai lão bị Châu Trạch nắm lấy, cả người lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống.
- Cậu buông ra!
Ông lão hô lên.
Châu Trạch lắc đầu.
- Không thể được.
- Nếu ông chết như vậy, tôi luôn cảm thấy quá lợi cho ông rồi.
- Vậy rất không thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận