Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1145: To (1)

Hút xong nửa điếu thuốc, sự kích động trong lòng mới từ từ bình ổn lại, luật sư An đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, lúc này mới có tâm tư đi quan sát tình hình chiến cuộc hai bên còn lại.
Ngược lại phía bên ông chủ không có vấn đề gì, mặc kệ người phụ nữ đó đánh thế nào chạy thế nào, đều có thể tiến lui hợp lý.
Hoặc giả chuyện này chính là kết quả của việc có một vị cao cấp vẫn luôn luyện tập cho bạn đi, trong lúc không ai hay biết, thực lực của bản thân ông chủ đã tiến bộ tới mức này rồi.
Loại kỳ ngộ này, người khác không học được, cũng không mô phỏng lại được.
Doanh câu thu thập nhiều tượng sáp như vậy, trong đó, chắc chắn không ít những kẻ kinh tài diễm diễm, nhưng đến tận lúc này, người có thể thực sự tách ra và được biết đến, cũng chỉ có hai người rưỡi mà thôi.
Một là nửa gương mặt kia, gài bẫy doanh câu một trận, sau đó đã tách ra, tạo thành một sự tồn tại độc lập thuộc về chính mình, có thể nói là truyền thuyết trong giới chó canh cửa, là mục tiêu khiến cho những chó giữ cửa đời sau vẫn luôn hướng tới.
Một là ông chủ Châu, thuộc tính của ông chủ Châu có chút phức tạp, mặc dù nói không tồn tại tách rời hẳn với doanh câu, nhưng ít ra từ tình hình hiện tại mà xem, cuộc sống gia đình này tạm ổn, so với cuộc sống mà nửa gương mặt đã trải qua còn thoải mái hơn nhiều.
Còn nửa còn lại, chính là chủ nhân của bộ thi thể mà lúc trước ông chủ Châu đã gặp ở trong viện nghiên cứu ngầm của sở cảnh sát, chắc cũng là một bộ nhục thân của một con chó canh cửa của doanh câu lúc trước, rõ ràng đối phương đã triển khai được một phần khí lực cương thi, nhưng tiếc là đã chết không tên không tuổi, cũng không biết được rốt cuộc đó là ai.
Có lúc luật sư An còn suy nghĩ, nếu sau này, mọi người thật sự phản công địa ngục một cách thuận buồm xuôi gió, đợi đến lúc kết thúc, bản thân anh ta cũng có thể công thành danh toại, nhưng rốt cuộc anh ta muốn trực tiếp đi theo doannh câu, hay vẫn cách nhau một bậc…
Lúc trước cảm thấy chuyện này cũng không có gì phải lựa chọn, rõ ràng đi theo ông chủ lớn có tiền đồ hơn, giơ tay lên lập tức làm cho người ta tan thành mây khói, không mang theo nửa phần nhiều lời nào.
Chẳng qua là, hiện tại đột nhiên luật sư An cảm giác được, nếu như thật sự như vậy mà nói, có lẽ chính bản thân anh ta sẽ không quen lắm.
Luật sư An đi thẳng tới, vào phòng, quan sát tình huống trong phòng khách trước một chút, nhất là khi nhìn thấy cặp hình cầu vẫn còn chưa hình thành lớp sáp kia:
- Chậc, đội chấp pháp, vẫn là biến thái trước sau như một nha.
Đội chấp pháp có thể coi như là trạm thu nhận những kẻ biến thái của âm ti, năm đó, dường như vị đại đầu lĩnh kia của bọn họ cố ý lựa chọn như vậy, dẫn đến sau này tất cả thủ hạ của người đó đều là những kẻ giống nhau.
Hơn nữa, sau khi những kẻ giống nhau này tụ tập lại với nhau, giống như cá mè một lứa bắt đầu ảnh hưởng lẫn nhau, sau đó cùng nhau tay trong tay, cùng nhau phóng như bay trên con đường biến thái.
Lên lầu, xuyên qua căn phòng ngủ kia, đi tới trên sân thượng.
Luật sư An ngồi xổm xuống trước mắt Trần A Bằng.
Anh ta đang nhớ lại ngày hôm đó.
Trần A Bằng một thân đồ đen cố ý tìm tới anh ta:
Nói thầm một câu:
- Nghe nói, anh thích cô ta?
Gã không phải là kẻ cầm đầu.
Nhưng gã vẫn là kẻ đầu tiên nhảy ra chế giễu anh ta sau khi chuyện xảy ra..
Anh xứng thích cô ta sao?
Cô ta có biết An Bất Khởi anh là cây hành lá* không?
(*câu mắng, ý chỉ hèn mọn, thấp bé)
Sau đó.
Cô ta chết.
Luật sư An từ không cho bản thân là người tốt, trên thực tế, từ rất lâu trước đây cho tới hiện tại, những hành động của anh ta, hoàn toàn là ở phía đối lập với người tốt.
Đây chính là nơi làm việc, đây chính là tổ chức, trừ phi bạn đã nghĩ thông suốt, si mê thiên văn học, nếu không cuối cùng cũng phải đi cạnh tranh, phải đi tính kế, không phải là bị người khác đạp xuống để đi lên thì chính là đạp người khác xuống để đi lên. (ý chỉ những chuyện lớn lao, tầm vĩ mô)
Đáng giận nhất là, địa ngục còn không có sao, chỉ có một vầng huyết nguyệt, bạn muốn nhìn sao đuổi để vượt qua đoạn thời gian buồn chán cũng là một chuyện rất xa xỉ.
Cho nên.
Anh trêu vào tôi.
Đã từng làm cho tôi khó chịu.
Tôi đây sẽ để cho anh chết.
Bạch cốt thủ của luật sư An chậm rãi đâm vào trong cổ của Trần A Bằng.
Cơ thể của Trần A Bằng run lên, như thể linh hồn của gã cũng đang run rẩy.
- Thật ra thì, anh vẫn luôn là một kẻ thất bại.
Luật sư An nhìn vào Trần A Bằng ở trước mặt mà nói.
Lúc trước khi còn tại vị, anh đã chơi không bằng tôi, bị lão tử gạt bỏ một cách nhanh gọn lẹ, cuối cùng chỉ có thể chui vào ổ biến thái.
Thái độ đối với người phụ nữ của chính mình, anh là kẻ bán đứng người phụ nữ của mình, sau đó vẫn luôn làm như thể chuyện này chưa từng xảy ra, lão tử thì ra quân tức giận vì hồng nhan, dù là buông tha hết tất cả mọi thứ ban đầu, ông đây cũng chưa từng hối hận.
Coi như làm lại từ đầu.
Lão tử cũng có bắp đùi có thể ôm.
Anh thì có cái gì?
Thật ra thì, có lẽ tất cả mọi chuyện đều tự có ý trời, mấy chục năm trước, quả thật là luật sư An từng vì một nhiệm vụ mà hoàn dương đến Hồng Kông, lúc ấy, ở Hồng Kông có một ác quỷ ám vào trên người một âm dương gia, sau đó làm chuyện ác, luật sư An phụng mệnh đi hỗ trợ quỷ sai dương gian đi thanh trừ kẻ đó.
May mắn thế nào, lúc ấy, luật sư An đang ở trong quán trà uống trà, đang xem trang đầu của «Minh Báo».
Sau đó lại nhìn thấy thông báo tìm người in trên trang đầu.
Tìm một người đàn ông tên Trần Bằng ở tỉnh XX huyện XX.
Đây không phải là đối thủ sống còn của mình sao?
Luật sư An lập tức dựa theo phương thức liên lạc in trên báo, tìm được bà lão kia.
Thật ra thì bà lão đó đã sớm buông tha việc tìm kiếm người chồng nhẫn tâm kia của mình, hơn nữa bà ấy cũng đã có cuộc sống của mình rồi, chẳng qua là người đã già, khó tránh khỏi muốn kết thúc chút tiếc nuối trong đời mình kia, cũng không mong đợi thật sự có thể tìm được, chẳng qua là có lòng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận