Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1417: Phốc! (2)

Châu Trạch cắn một cái, quả thật rất ngon miệng.
Người làm biếng một mình ăn hơn một nửa trái dưa hấu.
Sau đó nằm nghiêng ở trên mặt đất.
Đưa tay khẩy kẽ chân ở trên bàn chân.
Ngay sau đó đặt ở trước mũi của mình người một cái.
Đây thật sự là.
Một hình ảnh quá mang hương vị rồi.
- Quay đầu lại, vẫn là không gánh nổi, nên tới, thì vẫn phải tới, thật ra thì, tôi thật sự rất hối hận.
Nói tới chỗ này.
Người làm biếng nhìn Doanh câu một chút.
Doanh câu lại im lặng không nói gì.
Người làm biếng nhìn Châu Trạch một chút.
Châu Trạch hiểu ý.
Nói:
- Hối hận cái gì?
Người làm biếng lộ ra ánh mắt khen ngợi với Châu Trạch.
Trả lời:
- Hối hận là tôi sinh ra qua sớm, nếu như sau khi hết đời còn có một lần luân hồi, vừa hay tôi vừa mới được sinh ra vào thời đại này mà nói, nói không chừng, trận phong vân này, bầu trời này, còn chưa thay đổi được.
Doanh câu vẫn trầm mặc không nói như trước.
Người làm biếng lại lần nữa tràn đầy mong đợi nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch:
- Đây chính là vận mệnh đi.
- Cũng không phải sao!
Người làm biếng kích động vỗ bắp đùi một cái.
- Phong quang trước đó, đều bị này giả ngầu xong hết rồi, đợi đến phiên tôi, ngoại trừ mấy nhóc đầy lông còn có thể nhảy nhót kia ra, cũng không còn chuyện gì có thể giả ngầu được nữa.
- Thật ra thì, chuyện hối hận nhất đời tôi, chính là sáng lập ra Thái Sơn Phủ Quân.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm giác sao lời này lại có chút quen tai như vậy?
Thật giống như có vị ông chủ họ Mã nào đó cũng đã nói vậy.
Chẳng qua là, ít nhất hiện tại Châu Trạch đã có thể xác định được thân phận của người làm biếng, Đệ nhất!
Đệ nhất, vẫn còn chưa chết sao?
Nghe những lời trước đó ngài ấy đã nói, hẳn là đã chết rồi.
- Tôi nói này, ngài đấy, lúc trước thế nhưng đã liều mạng tới chết, đã chặt đứt hết mười ngón tay của ông ta, miễn cưỡng dời chuyện đáng lẽ phát sinh vào thời đại ấy, dời cho tới hiện tại.
- Lần này phải giải quyết như thế nào.
- Ngài không nói tiếng nào cũng không sao sao?
Doanh câu liếc mắt nhìn người làm biếng một cái.
Lần này đã lên tiếng.
Nói:
- Lúc ấy tôi ngồi ở vị trí đó, ngày hôm nay, tôi không ngồi ở trên vị trí đó nữa.
- Ngài thế nhưng lại thật sự cam lòng, nếu là tôi, chắc chắn là tôi không nỡ bỏ, đến bây giờ tôi vẫn còn đang đau lòng thì thằng nhóc bại gia tử nhà tôi đấy.
- Lão tử đây cực cực khổ khổ, đánh hạ một giang sơn cho nó.
- Phong Ấn Chi Địa ở cực tây này, cũng là tâm trận mà lão tử lưu lại cho chúng nó!
- Kết quả thì sao, ngược lại thì thằng nhóc phá của kia giỏi lắm, không nói hai lời người trực tiếp chết đi, lại còn mang theo đạo chính thống cùng chết.
Người làm biếng vừa nói vừa lắc đầu.
Dưới gốc cây đa đầu thôn hoặc là giữa những bác gái nhảy quảng trường.
Thông thường cũng sẽ nói chuyện phiếm.
Khinh bỉ đứa trẻ nhà mình không có chí tiến thủ như thế nào, rồi lại biết cách chọc giận mình ra làm sao.
Dáng vẻ lúc đó, thật sự là y hệt dáng vẻ hiện tại của người làm biếng vậy.
- Thật ra thì, những người khác rất tốt, thật sự vô cùng...
Châu Trạch đang chuẩn bị nói tốt vài câu thay cho lão đạo, thật vất vả mới gặp được lão tổ tông của lão đạo, bất luận là coi như bạn bè hay coi như ông chủ, cũng phải làm cho hết trách nhiệm mà, đúng không?
Mặc dù có lẽ những ông chủ khác cũng không có được đãi ngộ và cơ hội này, nhưng dù sao, không phải ai cũng có thể đi tìm hung thủ làm trò tro cốt trộn cơm với mình đã báo thù đi.
Nhưng Doanh câu lại mở miệng cắt đứt lời Châu Trạch đang nói.
Ngay lập tức.
Ông chủ Châu đã ý thức được, bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn.
Mà Thiết hàm hàm.
Có lẽ là không muốn nhìn thấy anh tiếp tục ngu xuẩn ở trước mặt người ngoài, cho nên mới mở miệng cắt đứt lời anh nói.
Chuyện này giống như đám ông già bà cả trong tiểu khu, nhìn như là đang khinh bỉ con cái nhà mình cái này không được chuyện kia không xong.
Nhưng trên thực tế, thật ra thì đều là đang khoe khoang, nếu thật sự là cái gì cũng không làm được, làm sao có thể tự vạch áo cho người ta xem lưng được?
Mà Ông chủ Châu, mới vừa rồi thật đúng chỉ nghĩ tới chuyện ngoài mặt, căn bản là không có nghĩ đến tầng ý nghĩa kia.
Doanh câu nói đúng:
- Buồn cười… thì cứ cười đi.
Người làm biếng nghe vậy.
Do dự một chút.
Tiếp tục cực kì bi phẫn mà nói:
- Cái thằng nhóc phá của nhà tôi ấy, tôi hận không thể thật sự đánh chết nó đi, thực sự đấy, nếu không phải là tôi đã chết.
- Tôi thật sự không thể không thanh lý môn hộ mà, nó ngu xuẩn biết bao chứ, khốn nạn biết bao chứ, cứ vậy mà chạy, lại cứ như vậy mà chạy, bản thân tự mình chạy thì dũng được tôi, ném cơ nghiệp đi thì cũng coi như xong đi, lại còn mang theo đạo chính thống cùng nhau chạy!
- Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy chứ!
- Phụt...
Có thể nhìn ra được, người làm biếng cười đến rất vui vẻ, mang theo một loại yên tâm vui vẻ từ tận thâm tâm.
Châu Trạch thì lại có chút không thể nào hiểu được.
Bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu, khi bắt đầu tiếp xúc với đám người An Bất Khởi, cho tới sau này khi con Hầu Tử kia muốn tới giết “bại gia tử” này.
Tất cả mọi chuyện.
Dường như đều đang chỉ lã đạo là một cao thủ trong việc “thằng nhóc con bán hết ruộng vườn mà không đau lòng”.
Làm lụn bại cơ nghiệp của tổ tông, đánh mất giang sơn tươi đẹp tổ tông đã đánh hạ, đánh đổ vinh hoa phú quý.
Sao mà tới nơi này.
Dường như, thật sự có chút không giống rồi?
Lão đạo kia – cái người thỉnh thoảng lại thích đưa tay đặt vào vị trí đũng quần lại còn thường xuyên đi an ủi những đại muội tử sa ngã.
Nhìn thế nào cũng thấy không giống với hình tượng của một người có thể làm “bàn tay đen ở sau màn” nha.
- Trên cái thế giới này, người thông minh có cách chơi của người thông minh, nhưng càng là người thông minh, thông thường lại càng dễ mắc phải sai lầm hơn, luôn cảm giác trên bất kì phương diện nào, dường như bản thân cũng là kẻ thông minh nhất.
- Hoặc có lẽ là.
- Bọn họ luôn cảm thấy, trên đời này, ngoại trừ một mình bản thân là người thông minh nhất ra, những người còn lại, đều dại dột đến không ra gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận