Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 593: Bản sắc anh hùng!

- Oanh Oanh, đến, ra quyền!
- Ha!
Oanh Oanh vừa đánh ra một quyền, quyền mạnh như sấm!
Bạch cốt thủ của luật sư An cách đại khái nửa mét đã áp xuống dưới, một luồng khí lãng xốc lên, khi nắm đấm của Oanh Oanh đi tới, lực đạo đã bị giảm xuống ba thành.
Ngay sau đó.
Luật sư An lật tay lại, thuận thế nhấc tới, lực đạo này lại giảm xuống hai thành.
Khi nắm tay thực sự đập tới thì.
Bạch cốt thủ của luật sư An như đang nhanh chóng chơi đùa dây điện, liên tiếp mà giật tới kéo lui, biến hóa qua lại, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhưng luật sư An đứng ở nơi đó lại có một loại khí độ Tông sư.
- Bốp!
Rốt cục nắm đấm của Oanh Oanh cũng va chạm với bạch cốt thủ của luật sư An.
Thân thể luật sư An run lên.
Hai chân gắt gao sát mặt đất.
Cả người lại như con lật đật lay động bốn chung quanh một trận, cuối cùng không nhịn được lui lại nửa bước.
- A... ...
Oanh Oanh thu hồi nắm tay.
Có chút không thể hiểu được.
Mỗi ngày anh ta đều uống nhiều cà phê thấp kém như vậy, vì sao thân thể còn chưa suy sụp?
Lẽ nào cà phê kia có hiệu quả với thân thể?
Mình có nên cho ông chủ uống một chút không?
Phi phi phi!
Không được!
Không cho phép!
Không thể!
Luật sư An còn tưởng Oanh Oanh đang khiếp sợ kỹ xảo của mình, có chút đắc ý nói:
- Oanh Oanh à, đánh nhau chỉ cậy mạnh là không thể.
- Lúc trước để cô đi học triệt quyền đạo, hẳn cô đã nắm giữ được một vài kỹ xảo chiến đấu, nhưng chỉ một chút ấy còn chưa đủ, cái thứ triệt quyền đạo kia, đa số là động tác võ thuật đẹp mắt.
- Thừa cơ hội này, tô dạy cô cách sử dụng lực lượng tinh chuẩn.
- Vừa rồi cô đã dốc hết toàn lực đấm ra một đấm kia đúng không? Cô xem, không phải tôi đã dựa vào kỹ xảo mà... ...
- Không phải.
- Ừm?
Luật sư An sửng sốt một chút.
- Mới vừa rồi tôi còn chưa dốc hết toàn lực. - Oanh Oanh nhìn luật sư An: - Người ta chỉ tùy tiện quơ một quyền thôi.
- Ah, ha ha.
Luật sư An cười cười, còn tưởng rằng nữ cương thi này không phục. Con gái ấy mà, đều như vậy.
An lão tài xế (1) hiểu.
(1) Lão tài xế: chỉ người có tình trường lão luyện.
- Được rồi, vậy cô lại đấm thêm một đấm, sau đó cô phải quan sát và cảm thụ một chút, xem tôi làm thế nào có thể thông qua kỹ xảo mà hóa giải bớt lực đạo cô đánh ra.
- Có thể hóa giải thì sẽ có thể vận dụng.
- Tốt.
Oanh Oanh lùi về phía sau một bước, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Luật sư An đứng chắp tay, khí khái Tông sư.
- Tôi tới đây.
- Đến đi, dùng hết toàn lực của cô đấm ra một đấm.
- Được rồi!
Ở chỗ sâu trong đôi mắt Oanh Oanh có một vòng hào quang màu đen lưu chuyển.
Ngay sau đó.
Tóc của cô ấy bắt đầu bay tản ra.
Mái tóc đen nhánh xinh đẹp bắt đầu biến thành trắng.
Sát khí bàng bạc phủ xuống.
- Ách...
Khóe miệng luật sư An giật giật theo bản năng.
Nhưng này vẫn chưa xong.
Oanh Oanh ngẩng đầu lên.
Hé đôi môi đỏ mọng.
Khi cô ấy lại cúi đầu thì.
Hai chiếc nanh hiện rõ ra, trong đôi mắt màu đen đã bị một mảnh đỏ thẫm thay thế!
Khí tức kia.
Vậy mà lại lên một tầng cao mới!
Mí mắt luật sư An bắt đầu điên cuồng nháy.
Trong lòng chấn động một chút.
Nữ cương thi này.
Lại tiến hóa?
- Tôi tới đây!
Tay trái Oanh Oanh ra quyền.
Đập tới!
Luật sư An đầu tiên chỉ vươn một tay.
Sau đó.
Lặng lẽ lại vươn thêm một tay nữa.
Hai tay bắt đầu giật túm.
Nhưng nơi đầu nắm đấm của Oanh Oanh.
Thình lình có một đạo cương khí màu đen lưu chuyển, xen lẫn lực đạo đáng sợ!
- Mẹ trứng!
Luật sư An thân là đại tông sư lập tức triệt để lui về phía sau, sau đó anh ta càng không để ý quy củ, trực tiếp lộn nhào sang bên cạnh né tránh.
- Oanh!
Oanh Oanh một đấm đánh hụt.
Quyền kình nổ vang trong không khí.
Như có mấy chục người cầm roi da mãnh liệt quất hư không.
Tiếng vang đã đủ khiến người đau màng nhĩ.
Luật sư An quỳ rạp trên mặt đất, thở dài một hơi nhẹ nhõm, còn may chính mình phản ứng nhanh, nếu như mới vừa rồi mình thực sự đần độn đứng ở nơi đó chịu một quyền này, có lẽ bản thân mình đã trực tiếp nổ tung.
- Sao anh lại chạy.
Oanh Oanh hơi bất mãn nói.
Luật sư An đứng lên, cười khổ lắc đầu.
Mẹ nó.
Đây là bị ông chủ ngủ nên tiến hóa thành vậy sao?
Đây rõ ràng là cô ấy lại có tiến bộ mới.
Lúc này.
Bỗng nhiên luật sư An có chút tiếc hận thay đầu tiểu cương thi kia.
Đều là ngủ với người khác.
Nhưng Oanh Oanh lại có thể đột nhiên tăng mạnh.
Mà thằng bé kia lại không đạt được chút hiệu quả nào.
Trong lúc nhất thời.
Luật sư An có cảm giác áy náy vì bản thân mình đã phụ bạc người bên gối.
Cảm giác này có điểm giống với minh tinh và mấy bà chị trong tiệm uốn tóc, đều phải lao động như nhau, trả giá như nhau, nhưng thu hoạch hoàn toàn không cân bằng.
Thật ra, luật sư An không biết đến, nơi lòng bàn tay trái Oanh Oanh có một vết sẹo nếu không lưu tâm căn bản không cách nào phát hiện được, thậm chí ngay cả bản thân Oanh Oanh cũng đã quên đi nó.
- Này, nữa đi.
Bên cạnh, thiếu nữ đen đang ngồi trên ghế xới đất bất mãn nói.
Deadpool ngồi xổm bên cạnh cô ấy, cầm cái xẻng nhỏ cũng đang xới đất, gần đây Deadpool si mê trồng trọt, làm không biết mệt.
Dùng cách nói của thiếu nữ đen, bùn đất là thứ phải nuôi, bạn tôn kính đất đai bao nhiêu, bùn đất sẽ tặng lại cho bạn bấy nhiêu thu hoạch.
Đương nhiên, nuôi này không phải là bón phân người.
Nếu muốn trồng hoa bỉ ngạn, phải dùng sát khí, yêu khí, quỷ khí để kích hoạt hoạt tính trong đất đai.
Cũng bởi vậy.
Mới có một màn luật sư An ra tay với Oanh Oanh lúc trước.
Dù sao thì khí tức hai người lộ ra lúc giao thủ sẽ thông qua thủ đoạn mà cô gái đen bày trước, dời tới trên bùn đất, để đám bùn đất này tiến hành hấp thu.
Lão đạo cũng đến giúp đỡ, vẻ mặt khổ sáp, ngồi chồm hổm bên cạnh cầm xẻng đảo đất.
Trước đây vì lão ta không thể chịu được cuộc sống trồng trọt khổ cực của người nông thôn mới ra ngoài phiêu bạc, ai biết phiêu bạc nhiều năm như vậy, kết quả vẫn quay lại với bùn đất.
Những văn nhân thi nhân kia động một chút lại thích cảm khái: A, mùi bùn đất thơm ngát, mùi của cố hương!
Thơm cái rắm chứ thơm!
- Đến, Hầu Tử!
Luật sư An chỉ chỉ tiểu Hầu Tử cũng đang cầm cái xẻng nhỏ bên kia.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
- Mày tới đánh với cô ấy, biến thân mà đánh, không có chuyện gì đâu, chú ý đừng đánh hư tường là được.
Thiếu nữ đen nghe vậy, gật đầu.
Tiểu Hầu Tử có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn buông túi chéo của mình, nhảy về phía trước.
Tiếp đó.
Chính là màn tỷ thí giữa yêu hầu và nữ cương thi.
Tất cả mọi người đều lưu lực, chỉ luận bàn mà thôi, ngược lại không ai thụ thương, cũng không khiến người khác quá khó chịu, nhưng dưới trường hợp ngươi tới ta đi, quả nhiên không gian này bị sát khí và yêu khí tàn sát bừa bãi.
Thiếu nữ đen cười đến không thể ngậm miệng lại.
Chỉ cảm thấy lần này bùn đất được tưới nước đến thật phì nhiêu.
Bên ngoài tòa nhà đã được treo biển quảng cáo, dán poster, rạp chiếu phim 5D đang được khai trương.
Đương nhiên, thật ra nó chỉ có tác dụng che lấp một chút ầm ĩ bên trong, khai trương là chuyện không thể nào.
Sau khi đánh nhau xong.
Oanh Oanh và tiểu Hầu Tử ngồi chồm hổm bên cạnh, nhìn những người khác tiếp tục vun xới ruộng đồng.
Bọn họ đều mệt mỏi, không thể giúp nổi nữa.
Luật sư An cũng bị bắt làm tráng đinh, tới đây cùng nhau bận việc, đương nhiên, anh ta không bất mãn chút nào, trái lại còn như ăn mật, câu dân coi đồ ăn như trời, đặt trên người anh ta được thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn.
Đợi khi trưa tới, Hứa Thanh Lãng đến, trái tay mang theo một nồi cơm điện, tay phải mang theo một cái giỏ, bên trong để bát đũa.
Bữa trưa là mì sợi.
Hứa Thanh Lãng cố ý tới phân xưởng cũ mua mì sợi loại sợi lớn.
Loại mì sợi lớn này rất được lưu hành vào mười năm trước, chỉ có điều mấy năm nay rất hiếm thấy nó trong siêu thị, trên quầy siêu thị cơ bản đều bị loại mì sợi nhỏ dài thống trị. Thế nhưng ăn loại mì này, thường không mang theo hương và vị của loại mì trong trí nhớ kia.
Một chén canh được dùng nước suối ngọt để nấu, thêm ít bột ngọt và muối, hành thái là xong chuyện.
Nhưng trong giỏ xách của lão Hứa còn đặt một bát "mỡ đọng" màu trắng, ở Thông Thành nó được gọi là "tư du", không thể nhìn thấy nó trong tiệm cơm, hiện tại chỉ có những gia đình có ông bà già mới có thể chế biến được món này.
Khi ăn mì múc một thìa trộn lẫn, không những không ngán lại còn thơm vô cùng, khiến người ăn như vũ bão.
Đợi khi mọi người ăn xong rồi, lão Hứa thu dọn bát đũa một chút, trở về phòng đọc sách sát vách.
Luật sư An nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, như có điều suy nghĩ, chỉ cảm thấy từ sau đêm phong ấn một phần khí tức hải thần kia trở về, lão Hứa như ruộng đồng khô khốc rốt cuộc cũng được tưới nước.
Trên phương diện nấu cơm cậu ta cũng tốn tâm sức hơn trước đây nhiều.
Nói chung, mấy ngày nay, luật sư An đã ăn tới thật vui vẻ.
- Hôm nay đã xới đất rất khá rồi, ngày mai sẽ là một ngày tốt lành, tôi nhất định phải đi xem phong thuỷ, đặt bẫy, đợi ngày mai là có thể gieo giống.
- Nửa tháng nẩy mầm, nửa tháng nở hoa, lại nửa tháng kết quả.
- Nếu chỉ có mấy người các người, lại thêm mấy quỷ sai bên ngoài, một đợt gieo giống này có thể đủ cho các người ăn ba tháng không hết, hơn nữa còn là loại có thể ăn uống thoải mái không cần tiết kiệm.
- Khá lắm khá lắm, dịch hoa bỉ ngạn còn lại lúc trước, chúng ta tiết kiệm một chút, vẫn có thể cố gắng duy trì một tháng.
Luật sư An xoa xoa đôi bàn tay, một bộ cực kỳ mong đợi.
Sau khi lứa một thành thục, lứa hai thành thục, cũng có thể mang đi tặng người khác để móc nối quan hệ.
Việc này ông chủ lười quản, nhưng anh ta sẽ quản, chọn một số người có thể sử dụng có thể tin được, phát triển mối quan hệ một chút, rải đường vì tương lai để ông chủ có thể trở thành bộ đầu.
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông.
Luật sư An lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thông báo, ho khan một tiếng, nhận điện thoại:
- Alo, ông chủ à, có chuyện gì vậy?
- An Bất Khởi!
- Ách...
Luật sư An sửng sốt một chút.
Trong tiếng gào này của Châu Trạch mang theo phẫn nộ cực mạnh, ngay cả Oanh Oanh và mấy người thiếu nữ đen, lão đạo chung quanh cũng đều nhận ra có gì không đúng, dù sao bọn họ cũng rất ít khi thấy ông chủ nói chuyện bằng giọng điệu này.
Phải biết rằng ngày thường Châu Trạch vốn là người lạnh nhạt.
- Làm sao vậy, ông chủ.
- Đầu óc anh có bệnh sao!
- Này, ông chủ, hạ hỏa hạ hỏa, tới cùng đã có chuyện gì xảy ra?
- Chẳng lẽ khi làm thủ tục nhập học có người cố ý làm khó anh? Không thể nào, tôi đã nói trước với người bên ấy, lúc trước phó hiệu trưởng trường học kia có bồ nhí, bị vợ bắt được đưa ra tòa, là chính tôi đã giúp ông ta.
- Tài sản của ông ta là do tôi dời giúp, còn rửa tiền giúp, ông ta thiếu tôi một đại nhân tình, thiếu chút nữa thân bại danh liệt ngay cả tài sản cũng bị chia nhỏ.
- Tôi đã xem danh sách lớp học của cậu ta.
- Ah, sau đó thì sao?
- Tên!
- Tên? Tên à, chắc chắn phải mang họ “Châu” giống anh.
- Ngược lại tôi cũng muốn cậu ta mang họ 'Cảnh', nhưng không phải anh không nguyện ý sao.
- Tốt, họ 'Châu' thì họ 'Châu', không nói tới chuyện này.
- Nhưng tôi muốn hỏi có phải đầu óc anh bị nước vào.
- Vì sao lại đặt tên 'Châu Nhuận Phát'?
Bạn cần đăng nhập để bình luận