Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1348: Tôi đã trở về! (2)

- Há, tôi còn dự định qua tiệm sách nữa đấy, nếu anh ở đây, thì đem qua giúp tôi đi.
Bác sĩ Tiểu Lữ cầm một túi văn kiện đưa cho luật sư An.
Luật sư An cầm túi lên, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy?
- Tình huống của bệnh nhân không quá tốt, đã di căn đến đây rồi.
Vừa nói.
Bác sĩ Tiểu Lữ đưa tay chỉ chỉ lên trên đầu của mình.
- Bệnh gì vậy chứ, còn di căn nữa.
- Bệnh ung thư.
- … - An Bình Đẳng Vương.

Luật sư An gấp rút vội vàng xông về tiệm sách.
Đi thẳng vào phòng bếp.
Nói với lão Hứa – người đang nấu ăn:
- Lão đạo mắc bệnh ung thư sao?
Tay đang xào rau của Hứa Thanh Lãng dừng lại một chút.
Gật đầu một cái:
- Đúng vậy.
- Ông chủ biết chưa?
- Biết rồi.
- Vậy là được.
Luật sư An nghe vậy, hơi yên lòng một chút, bệnh ung thư là một vấn đề mà y học hiện đại vẫn khó mà giải quyết được, nhưng đối với bọn họ mà nói, giải quyết thì không giải quyết được, nhưng muốn kéo dài sinh mệnh thì vẫn không phải là vấn đề lớn.
- Tôi nói này, hôm nay món ăn không ít nha, có phải biết là hôm nay tôi sẽ quay về, cho nên chuẩn bị từ trước không.
Hứa Thanh Lãng mặt không thay đổi nói:
- Ừ.
- Ha ha, mặc dù biết là đang nói dối, nhưng nghe thì vẫn rất thoải mái đấy.
- Luật sư An, cà phê của anh.
Oanh Oanh mang ly siêu to dành riêng cho luật sư An tới, đồng thời còn dặn dò:
- Lần sau ra ngoài, tôi sẽ mang theo cà phê luôn.
Chất đống quá nhiều, muốn xử lý cũng rất khó, mỗi ngày lừa gạt đưa cho những người khác uống cũng không lừa gạt được bao nhiêu, Oanh Oanh cũng rất khổ não đây.
- Aish, lần sau còn đi gì nữa chứ, mệt đến chết đi được.
- Ngược lại thì đi ra ngoài cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không nữa đi đông bắc nữa đâu, ai bảo tôi lại đến đông bắc nữa thì tôi sẽ xông tới đập nổ đầu kẻ đó, các người không biết là tôi đã gặp phải cái gì ở đông bắc đâu, thiếu chút nữa là không về được rồi.
- Đúng lúc này.
Ông chủ Châu – người vừa mới kết thúc cuộc họp ở trên lầu với Doanh câu, từ trên lầu vội vã đi xuống.
Nói:
- Oanh Oanh, em đi kiểm tra thử vé máy bay đến Hạc Cương thuộc Hắc Long Giang trong hai ngày sắp tới.
- Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta nhanh chóng lên đường, chuyện rất khẩn cấp, không thể trì hoãn.
- Ông chủ!
Luật sư An bước ra cửa phòng bếp.
Nhìn thấy luật sư An, trong một lúc trước mắt Châu Trạch sáng lên.
Quãng thời gian không có luật sư An.
Thực sự nhớ anh ta đấy!
Có một loại cảm giác Càn Long không thể rời khỏi Hòa Thân được đấy.
- Ông chủ, phải đi đông bắc sao?
- Đúng.
- Được nha, tôi vừa trở về, đã quen thuộc với mớ rắc rối bên đó rồi, yên tâm, có tôi đây, ông chủ, tôi đã cảm thấy tiệm sách chúng ta có duyên với đông bắc, nên mới đi trước mở đường.
- Anh xem đi, không phải là có chỗ dùng rồi sao!
- Động tác mọi người nhanh nhẹn lên một chút, tranh thủ sớm ngày lên đường!
- Ông chủ, tôi đã nói với anh rồi, đông bắc thực sự là một nơi rất tốt đấy…
...
Thông Thành chưa tính là một thành phố lớn, mặc dù bàn về GDP mà nói, bởi vì nằm ở khu vực tam giác đồng bằng sông Dương Tử, có lẽ GDP còn cao hơn so với ở một số thành phố lớn.
Nhưng kích thước và quy mô dân số ở đây, cũng không quá lớn.
Hạc Cương cũng là một thành phố nhỏ, gần đây, bởi vì chuyện giá phòng ở đây đã hạ xuống mức mấy trăm tệ một căn hộ mà còn từng lên hotsearch.
Cho nên.
Giữa hai thành phố nhỏ, muốn có một chuyến máy bay tới thẳng cơ bản là chuyện không thể nào, nếu muốn đi Hạc Cương hình như còn phải bay tới Giai Mộc Tư trước, lại từ Giai Mộc Tư ngồi xe đến Hạc Cương.
Chuyện đặt vé máy bay, giao cho Oanh Oanh đi làm rồi, cô ấy đang tính toán con đường tiết kiệm thời gian nhất.
Dù sao.
Nhìn từ trên bản đồ.
Hạc Cương thực sự rất gần với đường biên giới.
Khoảng cách thật sự quá xa.
Luật sư An ngồi ở trên ghế sô pha, không lo lắng không sốt ruột mà uống cà phê, chờ dọn cơm.
Từ lúc đi lang thang tới bây giờ, anh ta thực sự nhớ một hớp cà phê này rất lâu rồi, Oanh Oanh nói đúng, lần sau ra ngoài, thứ khác có thể không mang theo, nhưng cà phê này, thực sự phải mang theo một bình.
Ừm.
Tại sao lại là một bình?
Lão Trương ôm ngực ngồi ở đối diện luật sư An, cầm điện thoại di động, nhìn dáng vẻ thì có vẻ là đang lướt douyin, lướt đến không biết mệt mỏi.
Luật sư An đặt ly cà phê xuống.
Nói:
- Lão Trương à, nếu như lúc này tôi quay lại một video, lại thêm câu tựa đề, cảnh sát nhân dân cực kì tập trung mà soát douyin, anh nói xem sẽ có phản ứng như thế nào?
- Ai mà không có thời gian rảnh rỗi giải trí chứ?
Lão Trương hỏi ngược lại.
- Nhưng người ngoài lại không nghĩ như thế, tôi cảm thấy anh nhất định sẽ bị mắng, hơn nữa còn sẽ bị…
- Bị mắng rồi, lại tuồn ra ngoài những huy chương và sự tích mà chủ nhân ban đầu của bộ thân thể này của tôi đã từng đạt được, bao gồm cả chuyện lúc trước đã mạo hiểm tính mạng nằm vùng đánh vào tập đoàn ma túy chứ gì.
- Trước mắt mắng càng ác, thì lúc sau lật ngược tình huống lại càng lợi hại, nói không chừng, nếu điều chỉnh một chút, còn có thể thăng chức chứ gì.
- Ha, tôi nói này, lão Trương anh có tiến bộ nha, lúc trước anh cũng sẽ không nói lời như vậy.
- Tôi thì thích làm việc ở tiền tuyến, ngồi trong phòng làm việc mở đại hội gì đó thật sự không có ý nghĩa.
- Không phải là tất cả mọi người đều có lòng muốn leo lên, mục đích rất quan trọng, nhưng những phong cảnh phong phú trên đường cũng không thể bỏ qua được.
- Được được được, hiện tại tôi nói không lại anh nữa rồi, đúng rồi, muốn ly cà phê không?
Lão Trương nghe vậy.
Lại ôm lấy vị trí lồng ngực của mình.
Lắc đầu nói:
- Không thích uống cà phê.
- Haiz, anh như thế gọi là không biết hưởng thụ đấy.
- Loại hưởng thụ này, tôi thực sự không chịu nổi, những người rất yêu thích hưởng thụ cũng dễ dàng mắc phải sai lầm.
- Nghe ý tứ trong lời ông chủ mới vừa nói, chuyến đi đến đông bắc lần này, là vì tìm món đồ, xong thì cứu lão đạo, đúng không?
Lão Trương gật đầu một cái.
Trong điện thoại di động truyền ra một đoạn video dạo gần đây rất hot trên douyin.
Năng lượng rất truyền cảm hứng, rất tích cực, bây giờ đại chúng đã không còn quá thích xem những thứ quá thô tục nữa rồi, ngược lại loại nội dung tiếp cận quần chúng tương đối thuần túy này, càng được đại chúng yêu thích hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận