Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1757: Tôi muốn! (2)

Lão Nhị ngẩng đầu đứng ở đó.
Không hề ngăn cản một chút nào, thậm chí còn cố ý rút hết toàn bộ lớp phòng ngự!
- Ầm!
Một quyền hạ xuống.
Trực tiếp tiêu tan!
Đại Trường Thu hít sâu một hơi, hai tròng mắt đỏ bừng, đám bảy vị thường thị ở sau lưng, thì bi phẫn đan xen.
Nhưng tổng cộng tám vị thường thị, vẫn đồng thời chắp tay, hành lễ với lão đạo.
Sau khi nhìn thấy một màn này.
Lão đạo dường như có chút thất vọng, cảm giác này, giống như mấy tháng trước, luật sư An tràn đầy phấn khởi mà đến tiệm uốn tóc, kết quả lại đụng phải việc nghiêm trị nên tất cả phải đóng cửa.
Hái lấy một gốc linh chi tiên dược ở dưới đất, đút vào trong miệng tiểu Hầu Tử.
- Chít chít chi!
Tiểu Hầu Tử bị nghẹn đến trực tiếp phun ra ngoài.
Mà ở bên kia.
Sau khi Xích Khào Mã Hầu đánh tới Ngũ Quan Vương, đám Diêm La vốn dĩ cùng xem náo nhiệt với Ngũ Quan Vương trước đó, lại đồng loạt ra tay, đâm sau lưng Ngũ Quan Vương.
Ngũ Quan Vương đáng thương, chẳng qua chỉ như người già trẻ nhỏ đi ra xem náo nhiệt một chút, cứ không hiểu sao mà bị giết, pháp thân tan vỡ, linh hồn tiêu tán.
Chư vị Diêm La đời trước đâm sau lưng xong rồi, lại càng trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Cung nghênh Phủ Quân đại nhân trở về vị trí cũ, Thiên Hữu Thái Sơn!

Trên sườn núi ở xa xa, luật sư An bắt đầu ăn chén mì thứ hai, Thúy Hoa ở bên cạnh tiếp tục hỗ trợ bóc tỏi.
Phùng Tứ đưa tay chỉ pháp thân của Diêm La ở nơi xa xa, nói:
- Bọn họ, thật sự là đủ dứt khoát.
- Vốn dĩ cũng không phải trung thần gì đó, trở mặt không phải là chuyện bình thường sao?
- Cũng có thể là cảm thấy, việc Phủ Quân lại muốn vị trí Bình Đẳng Vương một lần nữa, khiến cho bọn họ nhìn thấy hy vọng lên đài một lần nữa.
- Ha ha, thật ra thì, đột nhiên cảm thấy thật sự không thú vị chút nào, lúc trước khi anh không chiếm được, nằm mơ cũng muốn có được, nhưng khi đặt vật đó ở trước mặt anh, giống như lắc lư qua lại, thì lại có chút tẻ nhạt vô vị rồi.
- Vậy rốt cuộc là anh có còn muốn hay không?
- Tôi muốn!

Âm dương phân chia ra hai giới, người và quỷ tất khác đường.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi*.
(*ý chỉ nhiều việc xảy ra đồng thời, chỉ có thể nói từng việc một, giống như việc hai đóa hoa nở cùng một lúc, chỉ có thể miêu tả từng đóa hoa một. Đây là một phương thức trần thuật cổ)
Bất kể rốt cuộc sự hỗn loạn ở địa ngục có lớn đến thế nào, ở dương gian, nên nổi gió thì vẫn nổi gió, nên đổ mưa thì vẫn đổ mưa.
Trải qua một đêm lửa đạn ngập trời vào tối hôm qua.
Mọi người vẫn phải tiếp tục bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Ánh mặt trời, rất đúng giờ mà chiếu vào tiệm sách.
Mà ông chủ của tiệm sách, cũng rất đúng giờ mà đang nằm ở đó, đắm mình vào cuộc hẹn với bình minh.
Trên con đường nam phố ở bên kia cửa sổ, cho dù là buổi sáng, hương vị mùa hè đã tràn ngập trong không khí, người đi đường chỉ cần hơi đi nhanh hơn một chút, môt hôi cũng sẽ không tự chủ được mà rơi xuống.
Ông chủ Châu ngồi ở trong tiệm sách hơi lạnh đầu đủ, tiêu đề của tờ báo trong tay chính là tình trạng trái đất nóng lên càng ngày càng nghiêm trọng.
Oanh Oanh bưng cà phê đi tới, đặt ly cà phê lên trên bàn trà ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch lặng lẽ rời tờ báo đi, đưa tay vào trong túi, lấy ra một hộp quà nho nhỏ.
Tầm mắt của Oanh Oanh, không tự chủ được mà dời theo hộp quà.
- Tặng cho em.
Oanh Oanh mở hộp quà ra, ở bên trong, là một chiếc nhẫn.
Kim cương ở bên trên, cũng không quá lớn, nhưng nếu như bạn vẫn cứ khăng khăng nói là nó nhỏ, vậy cũng quá lừa dối lương tâm rồi.
Bất luận là về kiểu dáng hay là hình dáng, đều coi như hợp thời, dĩ nhiên, số cara của nó, cũng trong xa hoa mà không mất đi sự đơn giản.
- Ông chủ, cám ơn anh.
Châu Trạch gật đầu một cái, tiếp tục dùng báo che lấy mặt mình.
Xa xa.
Bạch Hồ liếc mắt về phía bên này.
Người đàn ông ở trước mắt này, mặc kệ trong những chuyện khác lòng dạ độc ác biết bao nhiêu, nhưng vào lúc đối mặt với chuyện nam nữ, cuối cùng vẫn là cứng nhắc đến nỗi khiến người ta hút thở không thông.
Đây là đối mặt với người hầu gái nhà mình, nếu như đối mặt với những người phụ nữ khác…
Bạch Hồ vừa nghĩ tới đây, khẽ cau mày, dường như, người phụ nữ có đôi chân dài kia, cũng rất dính chiêu này.
Đúng vậy, chiếc nhẫn, là Bạch Hồ mua giúp Châu Trạch.
Về phần tại sao vào ngày thứ hai sau thất tịch mới tặng, Bạch Hồ có thể hiểu được.
Đối với những người đàn ông khác mà nói, vào ngày thất tịch, mặc kệ có đưa quà gì hay trình diễn sự ân cần gì miễn phí gì đó, cũng là vì bắn bia vào đêm đó mà thôi.
Nhưng người đàn ông đang xem báo ở trước mắt này…
Ừm, cho nên tặng quà vào hôm nay, hình như cũng không có chỗ nào không đúng.
Nhận được quà của ông chủ, Oanh Oanh rất vui vẻ.
Oanh Oanh không thiếu tiền, mấy năm này, mặc dù cô ấy vẫn luôn mang bồi táng của mình đập tiền cho ông chủ nhà mình.
Nhưng bây giờ đang là giai đoạn phục hưng dân tộc Trung Hoa vĩ đại, thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, trăm họ an cư lạc nghiệp.
Chính là cái gọi là thời đại thịnh thế của đồ cổ, cho nên, Oanh Oanh còn lại rất nhiều vật chôn theo.
Nhưng mà, ông chủ nhà mình nghèo rớt mồng tơi nha!
Tặng một món quà, thực sự rất không dễ dàng.
Giống như việc người ta có mười đồng tiền, cho bạn cả mười đồng tiền, một người khác có một ngàn vạn, cũng cho bạn mười đồng tiền, có thể giống nhau sao?
Mặc dù phần lớn người vẫn sẽ lựa chọn cái người có một ngàn vạn kia…
Nhưng bất kể như thế nào.
Một chiếc nhẫn này, đủ cho Oanh Oanh vui vẻ rất lâu.
- Ông chủ, tôi đi ra sau hái một ít rau về.
- Ừm.
Chờ sau khi Oanh Oanh xách giỏ đi ra khỏi tiệm sách, lúc này Bạch Hồ mới nhảy tới trên chiếc ghế sô pha ở trước mặt Châu Trạch.
- Còn có một chiếc nhẫn nhỏ hơn một số, đây là dự định đưa cho vị bác sĩ kia sao?
- Ăn trong chén nhìn trong nồi.
- A, đàn ông.
- So sánh chiếc nhẫn.
- Hai chiếc nhẫn có trọng lượng không giống nhau sao? – Bạch Hồ hỏi ngược lại.
- Không đủ tiền chứ sao.
Không đủ tiền, dĩ nhiên chiếc thứ hai sẽ nhỏ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận