Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 702: Lý Tú Thành! (2)

Nhưng mà.
Oanh Oanh cô gọi tôi là gì?
Cô gọi tôi là cha?
Châu Trạch hơi buồn cười, nghe hơi là lạ.
Nhưng hơi sung sướng.
- Cha nuôi, Thanh yêu không ngăn được chúng ta, chỉ cần rời khỏi Thiên Kinh, trời đất bao la, chúng ta chạy đi đâu mà chẳng được, bên ngoài còn có rất nhiều anh chị em, chỉ cần chúng ta rời đi bây giờ, rất nhanh lại có thể tụ họp một đội ngũ, xây dựng Thiên Quốc!
- Không có cha nuôi, Thiên Kinh không thủ được.
Nói xong.
Ánh mắt của người phụ nữ hơi lạnh lẽo quét nhìn cung điện huy hoàng trang nghiêm trong thành kia.
- Thiên Vương này, để cho ông ta chết trong thành này đi, đến lúc đó, cha nuôi có thể tự mình làm Vương!
- Cũng đỡ phải bị chướng khí mù mịt này!
Ông chủ Châu xem như đã hồi hồn lại.
Đây con mẹ nó là tái hiện lại cảnh tượng năm đó sao.
Oanh Oanh nhất định là Bạch phu nhân năm đó.
Còn mình?
Nghĩ đến lời tự thuật của ông lão trong tranh.
Hả.
Mình chính là Lý Tú Thành?
Như vậy trước mắt.
Là con nuôi của mình khuyên mình tạo phản?
Vừa nghĩ đến đây.
Ông chủ Châu còn như thật cố ý quay đầu lại, nhìn vài lần cung điện huy hoàng trong thành.
Thái Bình Thiên Quốc định đô ở Nam Kinh đổi tên là Thiên Kinh mười năm.
Phải biết rằng đám thần côn tạo phản này, trình độ bản thân quá thấp, so sánh với Lý Uyên Lý Thế Dân Triệu Khuông Dận thậm chí Chu Hồng Vũ, chênh lệch kia không phải lớn bình thường.
Triều đình nhà Thanh bên này còn chưa chết hẳn đâu, giang sơn không nói rằng không ngồi yên, vẫn còn đang đánh giặc, nhưng bản thân bên kia đã bắt đầu hưởng thụ bừa bãi rồi.
Nói lời bịa đặt nhiều, khả năng thật sự có hiệu quả, thật sự coi bản thân là con của trời số trời đã định.
Cung điện này tu sửa thật sự đẹp mắt, chỉ tiếc người đời sau không cách nào chiêm ngưỡng được, bởi vì sau khi thành Thiên Kinh bị phá, binh mã của Tằng Quốc Thuyên đã cướp sạch toàn bộ thành Thiên Kinh, đốt giết đánh cướp gần như chuyển không toàn bộ thành Thiên Kinh.
Tương quân ác chiến ở thành Thiên Kinh rất lâu, hơn nữa khi đó tập tính của Tương quân là không muốn người dưới được một lần phát tài, đây là muốn nổi loạn.
Sau này chuyện này thiếu chút nữa muốn mạng của Tằng Quốc Thuyên, may mà anh trai anh ta giúp anh ta bảo vệ, nên phối hợp anh diễn tôi đây coi như không nhìn thấy.
Ông chủ Châu không mở miệng.
Tình huống hơi khó xử.
Thật ra quan trọng nhất do ông chủ Châu không biết nên nói cái gì, không có ai cho anh kịch bản, thứ hai là đầu anh bị nước vào hay sao mà nhớ lại chuyện năm đó ở đây với Bạch phu nhân?
Lý Tú Thành này và mình bây giờ có quan hệ gì?
Cũng vào lúc này.
Trong tối tăm giống như có thứ gì đó rơi lên trên người mình.
Châu Trạch chợt bừng tỉnh.
Đây là có người định lên thân thể mình!
Đáng chết.
Ông chủ Châu nổi giận.
Cùng với mi nhìn xem hình ảnh ký ức đùa giỡn ký ức xấu hổ muốn chết đã là bản thân lui bước rồi, còn định được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?
Nhưng vào lúc này.
Một cảm xúc đau thương, do dự, rối rắm cùng với oán hận.
Bắt đầu nhanh chóng lấp vào trong ngực ông chủ Châu.
Má nó.
Lòng này đau đến.
Thật nhanh!
Ông chủ Châu có phần không hiểu ra làm sao, luôn cảm thấy thứ này không phải từ bên ngoài đi vào, mà từ trong cơ thể mình sinh ra.
Không phải là Doanh Câu tỉnh lại đó chứ?
- Đừng nói những lời này nữa, Thiên Vương có ơn dìu dắt ta, nghiệp lớn của Thiên Quốc đã ở trên người ta, cho dù cục diện như thế nào, ta đều sẽ không đi.
Đây là nói từ trong miệng Châu Trạch.
Nhưng không phải Châu Trạch muốn nói.
- Cha nuôi, cần gì phải vậy, con... ...
- Yên tâm đi, cha nuôi đây không chết được.
Châu Trạch giơ tay.
Đặt lên trên vai người phụ nữ, cười nói:
- Thiên Vương nói ông ấy là con trời, cụ thể thật giả, cha không biết.
- Nhưng cha có thể cảm ứng ra được.
- Mỗi khi cha rong ruổi chiến trường, ban đêm lúc thoáng chợp mắt.
- Luôn có thể nằm mơ thấy một người.
- Người này ngồi trên vương tọa do xương trắng chất lên.
- Mắt nhìn phía trước.
- Không sợ ai chê cười.
- Có đôi khi cha đã nghĩ.
- Có phải trên người cha cũng có thiên mệnh gì đó không.
- Hồi nhỏ không biết là có gì.
- Nhưng những năm này nam chinh bắc chiến nhiều rồi, giết người cũng càng ngày càng nhiều.
- Ngược lại bắt đầu ngày càng gần gũi với ông ấy.
- Chuyện của cha.
- Con đừng lo lắng.
- Con rời Thiên Kinh trước đi.
- Cha nuôi, con không đi!
- Yên tâm đi.
- Ông ấy sẽ không để cho cha chết.
- Cha không chết được.
Vào lúc này hình ảnh dường như đột nhiên thay đổi, Châu Trạch chỉ cảm thấy vào một khắc này thân thể của mình hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mình, cảm giác này thật tương tự với khi trước lúc bị Doanh Câu khống chế, nhưng mà anh vẫn có thể duy trì tỉnh táo tuyệt đối, một điểm này khác với trước kia rất lớn.
Lúc trước khiến mình không hoàn toàn phá vỡ ảo cảnh là lo lắng Oanh Oanh ở trong đó, mình muốn kéo Oanh Oanh cùng ra.
Mà trước mắt.
Bốn phía.
Hoàn toàn tối đen.
Là màu đen nhuộm lên tuyệt vọng.
Tràn đầy một loại bi thương bất đắc dĩ, giống như một màn trình diễn phấn khích gần kết thúc, làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.
Châu Trạch ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng lựa chọn nhắm hai mắt lại.
Cuối cùng anh vẫn quyết định phá vỡ nơi này, để cho bản thân đi ra ngoài trước lại nói, tiếp tục đắm chìm vào, anh lo lắng hiện thực sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Nếu như từ thị giác người xem đến nhìn.
“Thần thoại” đúng là chuyện xưa tình yêu duy mỹ.
“Tang thương muôn đời chỉ có yêu là thần thoại vĩnh cửu, sóng lên sóng xuống thủy chung không hối hận là ước hẹn chân ái...”
Bài hát này đã từng hot khắp đại giang nam bắc.
Nhưng nếu quả thật coi bạn là diễn viên chính ném vào trong cục diện như mộng như ảo này, bạn sẽ không cảm thấy có bao nhiêu tốt đẹp nữa, dưới tình huống bình thường không phải đi tìm lăng Tần Thủy Hoàng gì, mà là đi gặp bác sỹ tâm lý xem có phải mình bị bệnh gì không.
Chính là.
Khi Châu Trạch mới vừa chuẩn bị ép buộc phá vỡ ảo cảnh.
Trong bóng tối trước người.
Lại xuất hiện ánh sáng.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Anh nhìn thấy một cánh cửa.
Phía sau cửa lộ ra ánh sáng chói mắt.
Do dự một lát, Châu Trạch vẫn tiến thẳng về trước, đẩy cửa ra.
Luật sư An am hiểu ảo cảnh, cũng từng nói với Châu Trạch chuyện về phương diện này, ở trong mộng, nếu như làm giấc mộng đẹp, khi bạn ý thức được đây là mộng, bạn sẽ nhanh chóng thức tỉnh.
Muốn kéo dài mộng này, đơn giản nhất chính là xem xem ở gần mình có nắp giếng hay thứ gì có thể chui vào hay không, sau khi chui vào, thường thường có thể hình thành tâm lý ám hiệu, khiến giấc mộng có thể kéo dài thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận