Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 287: Tấm ảnh trắng đen (2)

Cương thi kia không phải Châu Trạch, cũng không phải Bạch Oanh Oanh được Bạch phu nhân tẩm bổ hai trăm năm.
Nhưng vì sao nó có thể chơi kế "điệu hổ ly sơn"?
- Lão đầu kia cũng bị cương thi ăn rồi sao? - Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm.
- Không đúng.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống, nhặt sợi dây tán loạn trên mặt đất lên.
- Vị trí sợi dây bị đứt cho thấy, nó đã bị ma sát nhiều lần mới đứt, không phải do móng tay cương thi bẻ đứt. Đây là do ông lão tự mình giãy ra.
Nói xong, Châu Trạch đứng lên, anh nhìn nhìn phương hướng phía ngoài trước.
- Vừa rồi khi chúng ta tới vườn rau, nếu ông lão chạy từ trong nhà ra ngoài, tuyệt đối không thể tránh khỏi ánh mắt của chúng ta được. Hơn nữa rõ ràng ông lão này biết bên ngoài còn có một đầu cương thi đang theo dõi ông ta, hẳn ông ta sẽ không ngu đến mức bỏ trốn ra ngoài. Chí ít khi ông ta ở trong phòng, chúng ta còn có thể bảo đảm sự an toàn cho ông ta và cháu gái ông ta.
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, lập tức đi tới phòng bếp nhìn một chút. Sau đó cậu ta lại đi tới phòng ngủ, cuối cùng, cậu ta chỉ vào vị trí giường, hô lên:
- Phía dưới này có thông đạo!
Châu Trạch đứng dậy đi tới. Quả nhiên chiếu trên giường đã bị xốc lên, không ngờ phía dưới lại có thể có thông đạo.
Một ông lão sống cô đơn một mình, chỉ có một cháu gái quỷ làm bạn, nhân duyên trong thôn lại vô cùng kém, ông ta đào địa đạo để làm gì?
Chẳng lẽ lúc Thôi lão đầu còn trẻ đã xem “Địa Đạo Chiến” tới tẩu hỏa nhập ma, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đào một đường hầm trong nhà mình?
- Cậu đi xử lý thi thể kia, mang vào trong phòng giấu kỹ đi. Tôi đuổi theo ông ta trước, nhớ chú ý an toàn.
Châu Trạch quay qua dặn dò Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, cổ hành thi kia vừa bị Châu Trạch giết, thế nhưng nếu cứ để thi thể lồ lộ bên ngoài như vậy, chờ hừng đông có thôn dân đi qua, chắc chắn khó có thể tránh khỏi một màn náo loạn. Đúng là cần một người ở lại xử lý nó trước thật.
Chờ Hứa Thanh Lãng đi rồi, một mình Châu Trạch nhảy vào trong địa đạo. Địa đạo này không rộng lắm, phần lớn khu vực đều phải khom người thậm chí phải dùng phương thức bò sát mới có thể đi qua được.
Hơn nữa, địa đạo này thực sự không ngắn.
Trong lòng Châu Trạch cũng bắt đầu ngưỡng mộ năng lực chơi đùa buổi tối của lão thần côn kia. Người ta cày ruộng gieo trồng, ông ta lại ở chỗ này đào động.
Đại khái sau bốn phút, địa đạo bắt đầu hướng lên trên. Châu Trạch cũng phát hiện có vết tích ma sát do người vừa đi qua nơi này. Ván cửa phía trên cũng đang mở, Châu Trạch dễ dàng đi ra.
Sau khi đi ra.
Châu Trạch ngoài ý muốn phát hiện đây cũng là một căn nhà ngói rất cũ kỹ, thật sự là rất cũ kỹ, hơn nữa hẳn là không thường xuyên có người tới đây.
Ở nông thôn nhà kiểu này có rất nhiều. Trước đây nơi này vẫn thường cho người ở, chờ sau khi người già rồi, qua đời, một đời tuổi trẻ đều đã ở tiểu dương lâu, loại nhà ở cũ kỹ này hoặc là làm thành phòng bếp, hoặc là coi như nhà kho cất chứa đồ lung tung.
Quả nhiên, khi Châu Trạch quẹo vào phòng khách lập tức nhìn thấy một linh đài. Phía trên linh đài có hai ngọn ánh đèn không được châm lửa, bên ngoài còn có mạng nhện, giữa ánh đèn còn có một hũ tro hương, phía sau lại có một tấm ảnh trắng đen của một bà cụ.
Bà cụ cười lộ ra nửa lợi, cười đến rất vui vẻ.
Địa đạo của Thôi lão đầu thông tới đây, chẳng lẽ khi còn sống cụ già này là tình nhân của Thôi lão đầu?
Có lẽ cụ già này đã ở góa từ sớm, nhưng vì có con trai con gái nên không tiện ở chung với Thôi lão đầu. Ở loại nông thôn này, người góa chồng muốn tìm một nửa khác vẫn là chuyện khó khăn, quan trọng nhất là con trai con gái sẽ cảm thấy mất mặt.
Loại hành động tự đào địa đạo gặp tình nhân này của Thôi lão đầu, thật sự khiến người ta cảm động.
Nhưng cảnh còn người mất.
Cụ già đi trước một bước.
Đoán chừng đã rất lâu rồi Thôi lão đầu không dùng tới địa đạo này. Lần này ông ta dùng, thuần túy là vì để chạy trối chết mà thôi.
- Ha ha.
Châu Trạch lắc đầu, đi xuyên qua phòng khách. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng tìm được Thôi lão đầu. Bởi vì anh biết rõ, đầu cương thi có linh trí kia cũng đang tìm hai ông cháu bọn họ.
Hơn nữa.
Ngay từ đầu đầu cương thi kia chỉ trộm vặt.
Hiện tại nó đã bắt đầu giết người!
Châu Trạch không phát hiện ra.
Khi sau khi anh đi xuyên qua phòng khách.
Trên linh đài đầy mạng nhện.
Cụ già trong tấm hình trắng đen vốn đang tươi cười kia.
Dáng tươi cười.
Lại càng tăng lên.
Lẻ loi trong nhà đất.
Hứa Thanh Lãng lâm vào trầm tư thật sâu.
Ở trước mặt cậu ta.
Chính là bộ thi thể chính cậu ta vừa kéo từ trong vườn rau về.
Thi thể này cậu ta có biết, là con trai ba của thím nhà họ Thẩm, năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi. Anh ta chưa lập gia đình, bình thường vẫn đi làm ở xưởng đóng tàu. Danh tiếng của anh ta ở trong thôn rất tốt, bởi vì anh ta vẫn thường lấy việc giúp người làm niềm vui.
Nhà đông nhà tây, nhà ai có chuyện gì chỉ cần gọi anh ta một tiếng, anh ta nhất định sẽ tới trợ giúp. Tỷ như nhà này cần sửa phòng, nhà kia không kịp thu lúa mạch… Mà thù lao người ta trả cho anh ta, đơn giản chỉ là một bữa cơm hay một bữa rượu mà thôi.
Đây chính là phong tục của người thôn quê thời trước, vẫn thường thích giúp nhau chuyện này chuyện nọ. Thế hệ trẻ thời nay rất hiếm thấy người nào giữ được thói quen sống như vậy. Thế nhưng anh ta vẫn giữ lại, không ít bạn cùng lứa tuổi cảm thấy anh ta ngốc nghếch ngu dốt.
Đương nhiên, mặc dù nhân duyên của anh ta rất tốt, thế nhưng không có quá nhiều liên quan với Hứa Thanh Lãng. Tuy rằng cậu ta được sinh ra trong thôn này, thế nhưng cậu ta đã không ở trong thôn từ rất sớm.
Hiện tại cũng không phải lúc để bi thương, không phải lúc nên tiếc nuối.
Cậu ta phải nghĩ biện pháp xử lý sạch thi thể này trước đã.
Hứa Thanh Lãng nhớ kỹ, trước đây khi cậu ta xem “Lộc Đỉnh Ký”, Vi Tiểu Bảo có loại dịch hóa cốt, trực tiếp nhỏ vài giọt lên cơ thể người, người đó sẽ lập tức bị ăn mòn sạch sẽ. Trong hiện thực có thứ đồ chơi nhỏ này hay không, Hứa Thanh Lãng không rõ ràng lắm, nhưng cậu ta biết rõ, hiện tại bản thân cậu ta không có thời gian đi tìm cái đồ chơi nhỏ này.
Hay là.
Phân thây?
Chia năm xẻ bảy cái thi thể này ra, còn có thể xào thành món gì đó?
Hình như hơi biến thái.
Nhưng không hiểu sao tự nhiên trong lòng mình lại có loại xung động muốn thử nhỉ?
Nhất định là mình đã bị tên biến thái Châu Trạch kia lây bệnh.
Lắc đầu, Hứa Thanh Lãng quyết định dùng biện pháp ngu nhất trước.
Đào hố.
Chôn thi thể này trước rồi nói sau.
Chờ sau khi quay về lại đốt ít tiền âm phủ, chuyện này cũng sẽ qua đi như vậy. Mặc dù người là Châu Trạch giết, thế nhưng trên thực tế trước khi thằng này bị Châu Trạch giết, anh ta đã trở thành hành thi, cũng đã sớm chết rồi. Châu Trạch giết anh ta tương đương với cho anh ta một cơ hội giải thoát.
Hứa Thanh Lãng lấy xẻng từ trong nhà ra, đi tới trước cửa phòng bếp, bắt đầu đào hố.
Thật ra, trong nhà đất sàn đâu được lát gạch hay xi măng gì, thế nhưng dù chỉ là đất bằng, không ngừng tới lui đi lại bao nhiêu năm, trên mặt cũng đã sớm đã bị dẫm tới cứng ngắc, căn bản là không thể đào nổi.
Đào rồi lại đào, hai tay Hứa Thanh Lãng chống xẻng, không nhịn được thở phì phò. Đối với một người đã vào trạng thái nghỉ dưỡng, một thời gian không làm việc gì như cậu ta, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như đào đất, cũng khiến cậu ta cảm thấy có chút ăn không tiêu.
- Ô ô ô... ... ...
Dường như xa xa truyền đến tiếng nức nở nhàn nhạt, có chút giống với tiếng người đang khóc. Thế nhưng tỉ mỉ nghe lại, lại cảm thấy đây không giống tiếng người đang khóc, mà có vẻ giống một giai điệu trầm bổng du dương.
Buổi tối ở nông thôn tương đối yên tĩnh, nhất là vào giờ này, làm sao có thể có động tĩnh như vậy?
Hứa Thanh Lãng đưa tay, theo bản năng sờ sờ hộ tâm kính trong túi. Thành thật mà nói, hiện tại ông chủ Châu không có ở đây, trong lòng Hứa Thanh Lãng thật có chút lo sợ bất an, luôn cảm thấy không an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận