Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 946: Ngày đầu tiên biến thành siêu nhân (1)

Lão Hứa nhìn đến có chút nóng mắt, nhưng cũng chỉ có thể đợi qua mấy ngày lại tìm Hầu Tử mượn con Hắc Miêu ở trong sách âm dương kia dùng một chút vậy.
Ngay sau đó, Châu Trạch cùng Oanh Oanh trực tiếp đi lên lầu, những người còn lại cũng đều tự đi làm chuyện của mình.
Lão Trương im lặng bò dậy.
Có chút mê mang.
Anh ấy cố ý đi tới bên cạnh luật sư An.
Hỏi:
- Chuyện đều kết thúc rồi chứ?
- Kết thúc, kết thúc rồi.
Luật sư An đang thương lượng với lão đạo về cách bố trí lại mặt bằng, ngược lại lần này tiệm sách không bị hư hại quá lớn, trừ cái sàn nhà này.
Lão đạo nói dứt khoát đổi sang cẩm thạch, tiện cho việc dọn dẹp, hoặc là trực tiếp dán gạch sứ, sáng.
Sàn gỗ là thì có hấp dẫn hơn một chút, nhưng không chịu được đòn!
Nói dễ nghe một chút, nơi này của chúng ta là tiệm sách, nhưng kỳ thật, cũng gần như là đấu trường thú rồi!
Thật ra thì thẩm mỹ của lão đạo vẫn luôn rất cao, nhưng lão coi như là đã thấy rõ rồi, tân trang hiệu quả cao hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, động một chút là xảy ra chuyện, chẳng lẽ lão lại thường xuyên làm một lần đại tân trang sao?
Người đã từng thực sự sửa chữa nhà cửa mới biết được, sửa sang một căn nhà ở, mệt đến bao nhiêu, mệt đến mức hận không thể lột một lớp da đi!
Nếu như không phải là điều kiện không cho phép, lão đạo thật sự muốn đem tất cả thiết bị dụng cụ trong tiệm sách bao gồm nồi chén gáo chậu đều đổi thành chống đạn.
- Vẫn là đổi sàn gỗ đi, sửa mấy chỗ hư hại kia lại một chút là được rồi, như vậy còn có thể nhanh hơn một chút, chờ thêm lúc nữa, lại lần nữa sửa sang quán net đối diện lại một chút, diện tích thu nhỏ lại, làm thành một phòng giải trí cho nhân viên, còn lại đều dựa theo biến hóa của cuộc sống mà sửa chữa lại.
- Phải đấy phải đấy.
Lão Trương thấy bọn họ bàn luận đến nóng như lửa như vậy.
Sờ đầu một cái.
Xoay người rời khỏi tiệm sách.
Bên ngoài.
Trời đã sáng rồi.
Dòng người ở đường lớn phía nam quả thật không ít.
Lão Trương ngồi lên xe của mình.
Soi vào gương chiếu hậu nhìn mặt của mình một chút.
Ahhh.
Sưng đến lợi hại như vậy sao.
Nếu đã rõ ràng như vậy, xin nghỉ được rồi, huống chi, anh ấy vẫn hơi mệt một chút.
Thật ra thì lão Trương còn thuê một căn phòng ở bên ngoài sở cảnh sát, có lúc bận rộn công việc thì ở ngay tại ký túc xá nhân viên, lúc không gấp thì trở về ở trong căn phòng thuê kia.
Ngược lại không phải là vì cố ý chiếm lợi ích của công, một là dù sao điều kiện của ký túc xá bên kia cũng được, hơn nữa bây giờ điều kiện ở trong cục cũng tốt, sắp xếp phòng ở cũng không tệ, vốn là ký túc xá còn rất nhiều phòng trống, thứ hai là có lúc ở nhà trọ bên kia thuận lợi cho việc thu thập tin tức lúc phá án.
Trước mắt.
Anh ấy chuẩn bị lái xe về căn phòng mà mình đã thuê kia.

Thảo luận vấn đề khôi phục sửa sang một hồi lâu, lão đạo rót cho mình một ly nước.
Vừa uống vừa suy nghĩ nói:
- Ồ, sao lại có cảm giác quên mất chuyện gì thế?
Luật sư An đang ôm ly siêu bự toàn cà phê của mình.
Nghe vậy.
Nhíu mày một cái, nói:
- Hình như là có chuyện quan trọng gì đó quên nói, nhưng không nhớ là gì cả.
- Không có chuyện gì, không nhớ được thì chắc chắn không phải là chuyện quan trọng gì.

Thông Thành ở vào khu vực tam giác địa ngục, mật độ dân số dày đặc, nhưng thật ra thì nhân khẩu trong thị khu ở đây thực sự không coi là nhiều, một là tiếp giáp Ma Đô, thứ hai là biên độ phát triển giữa thành thị và nông thôn trong khu vực tam giác này không chênh lệch lớn như địa khu tây nam, khát vọng của mọi người đối với việc “vào thành” cũng không cao đến như vậy.
Cho nên, dù hiện tại là giờ cao điểm vào buổi sáng ngắn, nhưng giao thông cũng không phải là quá hỗn loạn.
Lão Trương ngáp một cái, tay nắm tay lái, phía trước có một cái ngã tư lớn, Lão Trương muốn quẹo phải.
Trừ phi có đặc thù ký hiệu, nếu không quẹo phải không cần nhìn đèn xanh đèn đỏ, chẳng qua là trên lối đi bộ ở trước mặt vừa vặn có một đứa bé ba bốn tuổi đang đứng ở đó, dáng vẻ cực kì mờ mịt nhìn chung quanh.
- Aish!
Lão Trương lập tức dừng xe lại, nháy đèn hai lần, đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Lúc này.
Cũng không biết đứa bé đó làm sao.
Lại đột nhiên chạy về phía vỉa hè đối diện.
Quên mất lúc này còn chưa phải là đèn xanh qua đường được!
Trùng hợp vừa lúc đó.
Lão Trương cảm giác được sau lưng có một chiếc xe đang chiếc xe đang tăng tốc tới.
Đèn xanh trước mặt đã biến thành đèn vàng rồi.
Cái tên phía sau kia muốn vượt đèn vàng!
Thật ra thì, ở rất nhiều nơi, vượt đèn vàng quả thật sẽ không bị trừ điểm phạt tiền, nhưng tác dụng của đèn vàng là tạo ra một chút thời gian phản ứng, nếu như lúc chuyển sang đèn vàng thân xe đã qua vạch liền có thể lái qua một cách bình thường, mà lúc chưa qua vạch, thì phải chạy chậm lại.
Nhưng cái tên gia hỏa từ phía sau kia, thế nhưng đang trực tiếp tăng tốc xông lên.
Cướp lấy mấy chục giây này.
Chạy đi đầu thai sao!
Trong lòng lão Trương tức giận mắng.
Một phần nguyên nhân là bởi vì thân xe ngăn cản, phía sau tăng tốc muốn vượt qua căn bản là không nhìn thấy tình huống ở bên cạnh, thứ hai là đứa bé bên kia đang chạy về phía vỉa hè bên này.
Nhất thời, đầu lão Trương muốn sung huyết.
Không chút do dự vọt tới.
Giờ khắc này.
Anh ấy cảm giác mình đã sử dụng hết sức lực toàn thân.
Cũng may là cái thân thể này trẻ tuổi.
Tốc độ nhanh.
Lực bộc phát cũng tốt.
Một bước trước khi lão Trương vọt tới mặt đứa trẻ kia, lại vào lúc này, chiếc xe vượt đèn vàng kia cũng đến, lão Trương không còn kịp suy tư chuyện còn lại nữa, đẩy đứa bé kia sang một hướng khác một cái, đứa bé này ngã trên mặt đất, mà lão Trương đã không thể nào phản ứng được nữa.
- Ầm!
Trời đất quay cuồng.
Đất trời đảo lộn.
Giống như, cái thế giới này.
Đều bị chuyển thành một ống kính bị rung lắc.
Nhân sinh như đều như bị bấm nút chạy chậm lại.
- Phốc!
Lão Trương bị đụng bay ra ngoài té xuống đất, hơn nữa còn là đầu chạm đất trước, phát ra một âm thanh nghẹt thở.
Liên tiếp lăn lông lốc vài vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận