Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1165: Kẻ hèn nhát, An Bất Khởi! (3)

Vị bộ đầu lúc trước ra dấu tay.
Biểu cảm của bốn vị bộ đầu và một đám quỷ sai vừa mới chạy tới có chút lúng túng.
Một nữ bộ đầu trong đó mở miệng hỏi:
- Có chắc chắn không?
- Dĩ nhiên, lúc này tôi còn có thể cảm ứng được khí tức của bọn họ, bây giờ năm người chúng ta, có thể thử tiến vào, chắc người của đội chấp pháp sắp tới rồi.
Nói xong.
Vị bộ đầu đó xoay người.
Sau đó.
Cả người sững sờ.
Ngõ hẻm đâu rồi?
Ngõ hẻm đi nơi nào?
Ở trước mắt gã, nào có cái ngõ hẻm gì đó, mà là một cái nhà vệ sinh công cộng, hơn nữa bên trái lại còn là nhà vệ sinh nữ.
Mới vừa rồi, gã vậy mà lại đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, một mực cẩn thận đề phòng!
Không trách được mới vừa rồi vài người qua đường vẫn nhìn chằm chằm vào gã mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không đúng.
Vị bộ đầu đó chợt giật mình sợ hãi.
Tại sao vừa mới rồi, lúc những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ với gã.
Bản thân gã lại không cảm thấy có chút kì quái nào?
- A ~~~

Thoải mái.
Bóp chân một chuyến, lại lười biếng nằm nửa buổi chiều, tuy nói không ngủ, nhưng cũng là một loại hưởng thụ rất thoải mái.
Bất cứ chuyện gì, cũng đều cần so sánh mới thấy thoải mái.
Chuyện này giống như lúc học trung học, lúc những bạn học khác đang học thì bạn lại đang lén chơi đùa điện thoại di động, lúc đó cảm thấy điện thoại di động này chơi thật vui thật thú vị.
Chờ đến lúc vào đại học, ở trong lớp bạn chơi điện thoại di động vẫn cảm thấy trống rỗng như trước, bởi vì tất cả mọi người cũng đều đang chơi…
Lúc này, hơn trăm bộ đầu cùng quỷ sai đang giống như con ruồi mất đầu xoay vòng vòng ở trong khắp khu vực nội thành Dương Châu, bản thân anh lại có thể tranh thủ rảnh rỗi một lúc.
Trên đầu có người.
Thật tốt.
Suy nghĩ một chút.
Ông chủ Châu lại theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trên.
Bên trên rất sạch sẽ.
Ông chủ Châu không khỏi không cảm thán một chút về việc bản thân thực sự bị Sơn Ưng kia làm cho có chút phản xạ có điều kiện rồi.
Đồng thời trong lòng cũng đang tự bổ não một chút.
Lúc trước, có phải vị Đại đầu lĩnh kia cũng thích nằm ở trên xà nhà trong ngôi chùa của Địa Tàng Vương Bồ Tát, rồi “vèo” một tiếng đi xuống “Bồ Tát, chúng ta trò chuyện một chút về chuyện làm sao tìm được Thái Sơn Phủ Quân trở về đi!” hay không.
Sau đó.
Đại đầu lĩnh.
Tốt.
Lúc sắp hoàng hôn.
Châu Trạch cùng lão Trương đi ra khỏi tiệm chăm sóc chân.
Mới vừa đứng lại.
Phía bên kia lập tức xuất hiện bóng dáng của tiểu loli.
Trước bọn họ bị thả ra ngoài làm làm dáng.
Có ông chủ dẫn đầu lười biếng, đám người bên dưới đương nhiên không thể khẩn trương được rồi, nhìn hai ly kem thật to trong tay tiểu loli, là đã hiểu cô ấy cảm thấy phải chơi ma dương công rồi.
Trên đầu, còn có một bộ kẹp tóc mới, Hello Kitty.
Cái cô nàng trung niên này, thật sự là đã nhanh chóng thôi miên bản thân thành một cô gái nhỏ rồi.
- Có bộ đầu khác gửi tọa độ, ông chủ. - Tiểu loli mở miệng báo cáo, đồng thời rất thức thời đưa một cây kem socola ở trong tay cho Châu Trạch.
- Ừm.
Châu Trạch rất bình tĩnh đáp một tiếng, nhận lấy cây kem.
- Chúng ta đi không? - Lão Trương hỏi.
- Đi làm gì, bắt An Bất Khởi sao? - Tiểu loli hỏi ngược trở lại.
- Tôi không có ý này, ý của tôi là, chúng ta qua bên đó xem thử một chút, nói không chừng có thể tạo ra được một chút điều kiện chạy trốn cho luật sư An, có thể tiếp ứng được chút gì đó.
- Không cần thiết, có người càng lo lắng cho an nguy của An Bất Khởi hơn cả chúng ta.
- Lâm Khả, tọa độ vị trí ở nơi nào?
- Ở Thành Nam.
- Vậy chúng ta qua Thành Bắc đi dạo một chút.
- Làm vậy, thực sự không sao chứ? - Lâm Khả có chút lo lắng nói, dường như có chút quá không cho cấp trên mặt mũi rồi, cũng không phải trực tiếp chuẩn bị đánh nhau.
- Nếu như ngay cả vòng phong tỏa đầu tiên mà An Bất Khởi cũng không thể trốn thoát được, vậy thì không phải là An Bất Khởi rồi.
- Nếu phải tiếp ứng mà nói, chúng ta vẫn là nên đến Thành Bắc tiếp ứng đi, về phần cấp trên, chúng ta đi hướng ngược lại chặn đường trước, hoài nghi mục tiêu đang giương đông kích tây, có vấn đề gì không? Được rồi, lên đường.
Cho nên.
Lúc gửi tọa độ của tội phạm đang ở Thành Nam, một đống lớn bộ đầu mang theo cấp dưới của mỗi người chen chúc về hướng nam.
Ông chủ Châu mang theo năm đàn em dưới quyền của mình.
Đang chạy như điên về hướng Thành Bắc.
Tuy nhiên, còn chưa chạy ra ngoài được mười phút.
Lệnh bài bộ đầu và chứng nhận quỷ sai trên người mọi người lại đồng thời vang lên.
Tiểu loli kiểm tra chứng nhận quỷ sai của mình một chút.
Sắc mặt có chút khó coi nói:
- Ông chủ, tọa độ vị trí mới nhất, ngay ở Thành bắc, thật giống như, đang ở ngay trước mặt chúng ta.
- Tiếp tục đi.
- Bạch!
Một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh mọi người, theo vách tường trên đường phố mà chạy tới, nếu không để ý cẩn thận mà nói, căn bản là không phát hiện được, coi như có phát hiện, cũng cho là ánh sáng thay đổi bình thường mà thôi.
Nhưng mà.
Sau khi bóng đen vượt qua đám người Châu Trạch.
Từ bên trong lại phát ra tiếng nói.
- Tôi có nhớ anh, anh là người của Tứ gia.
Đây là giọng nói của Sơn Ưng.
Hiển nhiên, đội chấp pháp cũng đã xuất thủ.
Điều mà ông chủ Châu không biết được chính là, đội chấp pháp sớm đã hành động, hai thành viên ra tay đầu tiên của đội chấp pháp đã bị luật sư An cùng Canh Thần gài bẫy hủy diệt rồi.
Vốn dĩ Sơn Ưng không định ra mặt, định dùng đám quỷ sai bộ đầu mà gã nhìn không hợp mắt này, dựa vào chiến thuật biển người xông tới từng lớp từng lớp một, cũng thật sự không tệ.
Nhưng lại có hai người ở một đội cấp Đinh nhịn không được, không để ý mệnh lệnh dẫn đầu xuất thủ, kết quả khí tức biến mất.
Một phần Sơn Ưng tức giận vì sau khi bị giam giữ mấy chục năm, tính kỷ luật của đội chấp pháp đã không còn, một phần cũng là do bị kích thích ra lửa giận thật sự rồi, nên đích thân ra trận.
Nếu còn không giải quyết mục tiêu triệt để được nữa, mặt mũi coi như ném đi cũng được rồi, chạng vạng tối là ba thành viên của đội cấp Ất đã có thể đến Dương Châu rồi, gã phải tranh thủ trước khi bọn họ tới, giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận