Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 239: Kẻ tù tội

- Cảnh sát cũng là người. - Châu Trạch nói.
- Nhưng không giống nhau, thực sự không giống nhau, tôi cảm thấy thẹn với chính nỗi sợ hãi của tôi.
Trương Yến Phong gạt bỏ tàn thuốc, tiếp tục nói:
- Lần đầu tiên tôi mơ thấy giấc mộng kia cũng vào đúng năm ấy, khi tôi thức đêm xử lý hồ sơ một vụ án, sau đó ngủ thiếp đi trong phòng làm việc. Đêm ấy tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, cho dù tới tận bây giờ, giấc mơ đêm đó cũng vẫn còn rõ ràng như vậy, thậm chí tôi còn có thể nhớ tới từng hình ảnh từng chi tiết lúc ấy.
- Tôi đứng trong một lối đi nhỏ lạnh như băng.
- Nghe được tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất.
- Ở chỗ ấy rất lạnh, thực sự rất lạnh, đó là ý lạnh sâu sắc nhất mà tôi có thể cảm nhận được cho tới hiện tại. Một lần lạnh lẽo duy nhất tôi cảm thấy được lại là lúc tôi đang ở trong mơ, ha ha.
Ông chủ Châu móc móc lỗ tai, mỗi ngày anh đều ôm nữ cương thi như Bạch Oanh Oanh ngủ.
Đối với cái từ "lạnh lẽo" này, anh đã sớm miễn dịch.
Người bình thường không thể chịu nổi âm khí tản mát ra từ trên người Bạch Oanh Oanh, thế nhưng Châu Trạch gặp phải lại như được ăn mật.
- Tôi nhìn thấy một người mặc quần áo màu trắng từ đằng xa đi tới, anh ta đi rất chậm, từng bước từng bước đi tới.
- Trên chân của anh ta có một bộ còng chân, anh mắt cá chân của anh ta, mỗi bước đi của anh ta lại khiến xiềng xích trên đất bị kéo lê theo, phát ra âm thanh 'sàn sạt'.
- Âm thanh ấy đã theo tôi suốt hai mươi năm nay, vẫn đang không ngừng quanh quẩn trong giấc mơ của tôi.
- Anh ta đi từ đằng xa tới.
- Đi qua trước mặt tôi.
- Tôi không thấy rõ mặt của anh ta.
- Tóc của anh rất lộn xộn.
- Nhưng khi anh ta đi tới trước mặt của tôi, trái lại tôi không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thậm chí tôi còn cảm thấy một loại ấm áp bao phủ.
- Sau đó, anh ta rời đi, dường như anh ta vốn không hề nhìn thấy tôi đang ở đó, tiếp tục đi lên phía trước, đi thẳng đến phía đầu cùng của hành lang.
- Sau đó.
- Anh ta biến mất.
- Lại ngay sau đó, tôi tỉnh mộng.
- Không gợn sóng, cũng không chuyển ngoặt, thật ra đó chỉ là một giấc mơ rất thông thường, nhưng cũng chính vì giấc mơ ấy quá chân thực, chân thực đến mức phảng phất như đã thực sự từng phát sinh vậy, cho nên tôi vẫn nhớ nó, nhớ tới hơn hai mươi năm.
- Ngay sau đó khi tôi nằm mơ tiếp, trong mơ cho dù tôi có làm gì, cho dù là giấc mơ như thế nào thì trên chân của tôi vẫn tồn tại chiếc xiềng xích ấy.
- Cái xiềng xích ấy vốn là xiềng xích trên chân người áo trắng, thế nhưng nó lại xuất hiện trên người của tôi.
Trương Yến Phong hít sâu một hơi, lại nặng nề mà thở ra.
- Tôi đã từng vì muốn công việc của mình tốt đẹp hơn nên tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng câu trả lời của bác sĩ ấy lại không thể khiến tôi cảm thấy hài lòng, anh có biết bác sĩ ấy nói gì không?
- Bác sĩ ấy nói là do tôi chột dạ, là do tôi sợ hãi, sợ hãi một lúc nào đó bản thân mình sẽ bị bại lộ, một lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện, ha ha...
Nói đến đây, Trương Yến Phong cười cười, ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng sức dẫm lên.
- Đời này lão tử xứng đáng với quốc kỳ, xứng đáng với huy hiệu cảnh sát, anh có biết không, ngày đưa tang cha tôi, ông ấy mặc cảnh phục, mà trên người ông ấy còn khoác quốc kỳ.
- Tôi tin.
Châu Trạch nhìn nhìn cảnh sát Trương, thành thật mà nói, anh ta khiến mình nghĩ tới vị cục trưởng cục cảnh sát đã từng tới phòng sách của mình mua sách.
Giống hệt như trên Weibo thường hay đăng người giữ trật tự đô thị ở khu nào đó bắt nạt người dân, đánh đấm bà lão, một khi những tin tức này truyền ra sẽ thu hút được rất nhiều bình luận, mà mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy hoặc mấy cảnh sát phải hy sinh vì nhiệm vụ, ngược lại chẳng thu hút được sự chú ý của người dân.
Trên thực tế, thế giới này vẫn là người tốt chiếm đa số, nếu không xã hội này đã sớm rối loạn.
Hai người im lặng đại khái chừng mười lăm phút, Châu Trạch lại chủ động phá vỡ sự yên lặng lúc này.
- Tôi muốn tìm một biện pháp giải quyết chuyện này.
Châu Trạch chỉ chỉ dưới chân mình, sau đó đứng lên.
Đối diện công viên nhỏ này chính là cục cảnh sát, Châu Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Hơn 20 năm trước khi anh mơ thấy giấc mộng này, anh cũng đang ở trong cục cảnh sát này sao?
- Đúng vậy, chỉ có điều khi đó cục cảnh sát không lớn như vậy, mười năm trước cục cảnh sát được sửa chữa xây dựng lại mới lớn như thế.
- Địa chỉ không thay đổi đúng không?
- Không thay đổi.
Châu Trạch gật đầu: - Anh biết vẽ không?
- Không. - Cảnh sát Trương trả lời rất thẳng thắn: - Anh muốn tôi vẽ lại hình ảnh trong giấc mộng của tôi sao?
- Đúng, tôi hy vọng có một loại thể hiện càng trực quan hơn.
- Trong cục có người chuyên việc vẽ lại, tôi có thể gọi anh ta qua đây.
- Sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người ta đấy chứ?
Hiện tại cũng không còn sớm nữa.
- Người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều hơn mới được. - Trương Yến Phong trả lời như vậy.
Trong thoáng chốc.
Châu Trạch phảng phất như vừa thấy được dáng dấp của đám thực tập bị mình dồn vào chỗ chết đời trước.
Hai người không trở về cục cảnh sát, đây là yêu cầu của Châu Trạch, anh luôn cảm thấy nói những chuyện chỉ nên nói ở bên ngoài này trong cục cảnh sát thật sự không tiện chút nào, hơn nữa chắc chắn ở nơi ấy còn có một loại áp lực như có như không đang áp chế anh.
Mọi người đi tới một quán cà phê bên cạnh cục cảnh sát, vị cảnh sát kia dẫn theo bản bút ký của mình đi tới, vẻ mặt rất non nớt, thoạt nhìn rất ngây ngô, anh ta đi trước đến trước mặt Trương Yến Phong chào hỏi:
- Chào đội trưởng Trương.
Trương Yến Phong gật đầu.
Sau đó vị cảnh sát này lại nhìn về phía Châu Trạch, hỏi: - Xin hỏi phải xưng hô với anh như thế nào đây?
- Người bị tình nghi.
Châu Trạch tự giới thiệu.
- ... ... - Lính cảnh sát.
Trương Yến Phong liếc qua Châu Trạch, sau đó đưa tay ra hiệu cho tên cảnh sát mới tới ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Kế tiếp, tên cảnh sát mở ra bản bút ký của mình, bắt đầu vẽ dựa theo Trương Yến Phong miêu tả.
Điều này cũng khiến Châu Trạch có chút mở rộng tầm mắt, hoặc là, ở trong mắt rất nhiều người, mỗi một cảnh sát đều là cao thủ trinh thám hình sự, nhưng trên thực tế, trong đội ngũ cảnh sát, nhất là đội ngũ mấy năm nay đã càng ngày càng có nhiều người tài giỏi ở những mảng khác gia nhập.
Giống hệt như tội phạm tài chính đã từng vô cùng nổi tiếng năm đó, sau khi bị bắt lại được FBI đặc biệt mời về vậy.
Trong khi tên cảnh sát mới tới đang bận rộn.
Châu Trạch ở bên cạnh chơi điện thoại di động.
Đại khái qua hai giờ.
Trương Yến Phong gật đầu, ra hiệu cho anh rằng hình ảnh này đã không sai biệt lắm, sau đó đảo ngược bản bút ký hướng về phía Châu Trạch, chỉ chỉ màn hình nói:
- Hình ảnh này đã gần giống rồi.
Châu Trạch nhìn chằm chằm hình ảnh kia một hồi.
Một người mặc đồ trắng, chân mang xiềng xích.
Chết lặng đi lên phía trước.
Hai bên là những đồ vật đen thui, phía sau cũng đen thui một mảnh.
Đây là một không gian cực kỳ chật hẹp.
Châu Trạch nhìn nhìn Trương Yến Phong, nói: - Còn có thể nhớ lại thêm chi tiết nào khác không?
- Cái gì? - Trương Yến Phong có chút không thể hiểu được.
- Tỷ như nơi này và nơi này nữa.
Châu Trạch đưa tay chỉ hai bên hình ảnh: - Hai bên này đều là tường, nhưng cái nơi tối đen này là gì? Nếu nó là tường, vì sao không trực tiếp kéo dài ra ngoài luôn?
- Tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi nhớ lúc ấy trong giấc mơ của tôi, nơi này là tường, chỉ có điều bức tường này là đứt quãng, không hề liền mạch.
- Cho nên căn cứ vào lời đội trưởng Trương tự thuật, tôi đã cường điệu khu này thành một quang cùng ảnh khá khuếch đại. - Lính cảnh sát đang ngồi bên cạnh giải thích: - Tôi vốn muốn kéo dài bức tường ở nơi này ra, khiến nó liền mạch, nhưng đội trưởng Trương lại nói không phải như vậy.
Không biết vì sao, Châu Trạch lại rất để ý tới bóng đen ở hai bên tường này, mà người mặc đồ trắng mang còng chân kia, trái lại không thể khiến anh quan tâm quá mức.
Châu Trạch ngẩng đầu, đang không ngừng tự hỏi.
Anh nghĩ tới những hình ảnh bên trong trại giam, cái tiếng xích khóa từ xa đến gần kia, mà bản thân mình đứng ở trong lan can, càng không ngừng đi tới đi lui, có ý đồ muốn tìm kiếm tung tích của anh ta...
Chợt!
Dường như Châu Trạch nghĩ tới điều gì đó, trực tiếp đưa tay chỉ vào khu vực tối đen hai bên trong hình, nói:
- Ở đây không phải tường, liệu có phải là lan can sắt hay không?
Nói xong, Châu Trạch lại bắt đầu khoa tay múa chân một cái: - Anh đã từng xem mấy bộ phim ngày xưa chưa? Những ngục giam kiểu cổ xưa trong phim đó, anh có ấn tượng không?
Tên cảnh sát lập tức quay bản bút ký lại, lại bắt đầu sửa chữa, mà Trương Yến Phong đang ở bên cạnh thì lại rơi vào trầm tư.
- Là như thế này sao?
Rất nhanh, tên cảnh sát lại quay bản bút ký đẩy về phía Châu Trạch và Trương Yến Phong đang ở bên cạnh.
Trong tấm hình.
Vốn là khu vực đen thui mơ hồ đã đổi thành lan can sắt, bên trong vẫn là màu đen không rõ ràng như trước, nhưng sau khi tăng thêm mấy cái lan can này, toàn bộ hình ảnh rõ ràng đã trở nên dễ hình dung hơn, thậm chí ngay cả tin tức được bao hàm bên trong cũng hiển lộ ra một cách rõ ràng.
Ở trong một ngục giam chật hẹp.
Có một phạm nhân mặc quần áo màu trắng.
Trên chân mang theo xiềng xích.
Đang chết lặng đi về phía trước.
Ở bên người anh ta là những phòng giam khác, có lẽ, bên trong cũng không thiếu ánh mắt đang nhìn anh ta.
Trương Yến Phong lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó, Châu Trạch cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng tiếng nói chuyện của Trương Yến Phong anh lại nghe được rất rõ ràng, mà anh ta cũng không né tránh hai người đang ở đây:
- Lão Vương, tôi là Trương Yến Phong đây, hiện tại anh lập tức điều tra giúp tôi xem trước khi đồn cảnh sát được xây dựng lên nơi này là nơi nào.
- Trước đây không phải ông đã từng nói với tôi, cục cảnh sát hiện tại đã được tu sửa từ một kiến trúc sẵn có nào đó sao? Mau giúp tôi điều tra rõ chuyện này xem, tra xem tới cùng trước đây là nơi nào, đã từng được sử dụng để làm gì.
- Cái gì? Anh muốn yêu cầu cụ thể hơn một chút sao?
- Tốt lắm.
- Anh mau tra xem.
- Trước đây nó.
- Có phải đã được sử dụng như ngục giam.
- Ở một thời kỳ nào đó không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận