Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 930: Khai đao! (1)

Đặt những cánh hoa này ở vị trí đầu ngón tay của chính mình, vị trí vết thương do móng tay gãy lúc trước, lúc này truyền tới một cỗ cảm giác tê dại, cánh hoa dán vào ở bên trên, đưa đến tác dụng cầm máu rất tốt.
Từ trên đầu, nước bắt đầu từ từ chảy ra từng giọt, mang theo màu xanh trong trẻo, tập trung vào một chỗ, tạo thành đường nước.
Châu Trạch mở hai tay ra, dùng nước này rửa tay, rửa đi vết máu ở trong tay.
Deadpool cung kính đứng ở một bên.
Không lên tiếng.
Cũng không tranh công.
Giống như tất cả chuyện này đều là chuyện mà bản thân phải làm.
Rửa sạch tay, lại còn có một mảnh lá cây khô nhìn qua giống như là lá chuối tây rơi xuống, để cho Châu Trạch lau tay.
Châu Trạch cười một tiếng.
Nói:
- Sau này lúc muốn pha trà, tôi để cho Oanh Oanh đến nơi này của anh lấy nước.
Đây cũng tính là nước không có nguồn chứ?
Đầu Deadpool cúi thấp hơn, tỏ ý bản thân đáp ứng.
Châu Trạch vốn định trực tiếp rời đi, ngược lại xoay người lại, ngồi xổm xuống ở trước mặt Deadpool.
Đưa tay.
Nâng cằm Deadpool lên.
Để cho đôi mắt của anh ấy đối diện với mình.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu.
Rất nghiêm túc nhìn anh ấy.
Nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi.
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch đứng thẳng người.
Xoay người rời đi.
Không nói gì.
Đầu của Deadpool.
Cúi thấp hơn.
Lúc Châu Trạch đi ra, phát hiện cửa tiệm đã bị khóa lại, lúc trước lão đạo sửa sang lại, còn cố ý gắn cái loại rèm cửa sổ chạy bằng điện này, giá cả thật đắt, bình thường cũng không thế nào dùng được.
Nhưng dùng lời nói của lão đạo, vật này phải bố trí, vạn nhất sau này tiệm sách muốn làm chuyện không thể lộ ra ngoài vào ban ngày thì sao đây?
Lúc này, đã trời sắp sáng, bên ngoài, đường dành cho người đi bộ cũng sắp náo nhiệt lên, nói chuyện cũng tốt.
Lão Hứa còn đang bố trí trận pháp.
Bàn ghế và ghế sô pha ở khu vực trung tâm của lầu một đều đã dời đi.
Chỉ có cái ghế mà lão Trương ngồi kia, bất động tại chỗ, lão Trương vẫn vững vàng ngồi ở chỗ đó như trước, sau lưng thẳng tắp.
Lão đạo ôm tiểu Hầu Tử xuống, ngồi ở bên cạnh, thằng bé trai cũng xuống, ngồi trên ghế sô pha ở xa xa, tiểu Hầu Tử cùng thằng bé trai nhìn qua đều có chút suy yếu.
- Đến, ăn đi.
Lão đạo lột một hạt đậu phộng, đút vào trong miệng Tiểu Hầu Tử, Tiểu Hầu Tử há miệng, từ từ nhai kỹ hạt đậu phộng, tạm thời nó còn chưa khôi phục lại hoạt bát trong quá khứ, nhưng ngược lại, trong mắt khỉ đã lộ ra linh động như ngày trước.
Luật sư An từ phía sau quầy bar đi ra, trong tay cầm một đĩa hạt dưa, đặt ở trước mặt lão đạo, bản thân cũng cầm một ít ở trong tay mà cắn.
- Cám ơn.
Lão đạo cười ha ha cũng cầm hạt dưa lên.
Cảm giác này.
Hiển nhiên là giống như mười mấy hai mươi năm trước, lúc đoàn chiếu phim điện ảnh đi vào hương thôn, già trẻ toàn thôn ngồi bên cạnh chờ xem cuộc vui.
Châu Trạch lấy bút máy ở trên tai xuống, thả ở trong tay xoay vòng.
- Ông chủ, ngồi đi.
Oanh Oanh bưng một cái ghế tới.
Châu Trạch ngồi xuống.
Chốc lát.
Oanh Oanh lại bưng một bàn trà nhỏ tới.
Phía trên để mấy cái dĩa trái cây, còn có một ly cà phê.
Tiểu Loli thì đang cầm quyển bài tập, chạy đi làm bài tập rồi, hình như còn nhân tiện đồng thời viết giúp thằng bé trai, hai người kia ngồi ở xa xa, hết lần này tới lần khác bọn họ đều không phải là người sống, bạn cũng không thể nói bọn họ đang quỷ quỷ tùy tùy*.
(thành ngữ này chỉ hành động lén lén lút lút, ở đây cố tình chơi chữ tách thành hai phần là “quỷ” và “tùy” - lén lút, ở đây chơi chữ, do thằng bé trai với tiểu loli đều là quỷ nên khi dùng câu này cho 2 người thì chữ “quỷ” không diễn tả được sự lén lút nữa)
Cô gái da đen còn nằm ở trên ghế sô pha ở trong góc, nghiêng mặt, nhìn tình huống của bên này, Deadpool vẫn còn ở vườn rau xanh bên kia giúp Châu Trạch trông chừng Hoa Hồ Điêu đã bị hành hung dạy dỗ một trận, cũng không tới.
Nhưng có hai cây dây leo kéo dài qua.
Bên trên một gốc kéo dài ra có trái cây có thể ăn được.
Một gốc dây leo khác chỉ cần hút vào là có thể hút ra nước hoa quả chua ngọt.
Hứa Thanh Lãng quỳ ngồi dưới đất, giống như là sư phụ vẽ tranh 3D ở trên quảng trường.
Thương thế của cậu ta còn chưa linh hoạt hẳn, vẽ trận pháp lại là một chuyện cực kì hao tổn tinh thần, vẽ đến bây giờ, cậu ta không thể không dừng lại, ngồi dưới đất, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán.
Theo bản năng quét nhìn bốn phía một chút, nhìn thấy tất cả mọi người uống trà cắn hạt dưa.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
- E hèm e hèm...
Châu Trạch buông ly trà xuống, ho khan một tiếng, nói:
- Cái trận pháp này vẽ thật tốt.
- Đúng đúng đúng, vẽ thật là tốt, đã đến cấp bậc tinh tế, chậc chậc, tuổi trẻ thật tốt.
Lão An chọc cánh tay lão đạo một chút.
Lại thổi phồng đến không biên giới nữa rồi.
Lão con mẹ nó ngoại trừ sờ đũng quần xen lẫn mấy cọng lông đen ra còn làm chút gì không?
- Rót cho tôi cốc nước, cũng được đi.
Hứa Thanh Lãng nói.
- Deadpool, rót nước.
Châu Trạch hô một tiếng.
Một cây dây leo trực tiếp mọc dài đến trước mặt của Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút.
Cho đến lúc cây dây leo chọc chọc vị trí môi của cậu ta.
Hứa Thanh Lãng mới há miệng.
Rồi uống vài ngụm.
- Cái này rất tốt, sau này ngay cả máy ép nước trái cây cũng không cần dùng nữa.
Thật ra thì trong lòng Lão Hứa cũng không tức giận, chuyện trận pháp này cũng không phải là chuyển gạch, người bên cạnh muốn trợ giúp cũng không giúp được, thậm chí có khả năng càng giúp càng bận rộn.
Ngay sau đó, cậu ta chỉ có thể tiếp tục cắn răng vẽ.
Đại khái sau một tiếng.
Lão Hứa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng lên, dọc theo lộ tuyến đã định trước đi ra khỏi phạm vi của trận pháp.
Mà trước mắt.
Cũng chỉ có một mình lão Trương ngồi ở vị trí trung tâm của trận pháp.
- Có thể bắt đầu, nhưng trận pháp này của tôi chỉ có thể cung cấp tác dụng dẫn dắt, còn cần một kiện Khí Linh đến giúp đỡ vận chuyển một chút, bây giờ thân thể tôi quá yếu ớt, nguyên khí cũng không đủ, không có biện pháp xin từ trên người Hải Thần.
Châu Trạch suy nghĩ một chút.
Tỏ ý Oanh Oanh lấy quyển sách âm dương kia ra.
Tiện tay đánh một cái.
Con Hắc Miêu kia liền nhảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận