Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1281: Đánh người (2)

Luật sư An đổi mặt cá nướng, dời đến trước mặt một chút, kiểm tra một chút, rồi lại nói:
- Anh còn muốn ăn không?
- Ăn.
- Sao không no chết anh đi!
Luật sư An ném cá nướng cho Canh Thần, bản thân thì rút ra một điếu thuốc, tự châm lửa, sau một lát, hỏi:
- Vị đai tím kia, cũng bị ảnh hưởng bởi vì chuyện của cô ấy sao?
- Ngược lại là anh ta… đáng đời, trong lần truy bắt đó, anh ta ra hiệu cho thủ hạ mình cố ý thả ra một lỗ hổng, thiếu chút nữa dẫn đến việc hành động truy bắt lần đó đổ bể.
- Sau đó Tống Đế Vương nổi giận, hạ chiếu luận về tội của anh ta, lúc này mới bị giáng chức vài cấp, cuối cùng đày đến cái nơi chim không thèm ỉa vừa nguy hiểm vừa khô khan kia của chúng tôi.
- Đáng đời cái ổ của thằng già đó bị mặt trăng đập.
Canh Thần nghe vậy, khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua luật sư An.
Luật sư An bĩu môi một cái với anh ta, có một số việc, thật ra thì vẫn luôn không nói rõ ràng với Canh Thần, bởi vì vẫn chưa tới thời điểm.
Đúng lúc này.
Từ trong bụi cỏ ở trước mặt, có một con rối không lành lặn hơn phân nửa chạy tới.
- Trở về rồi!
Luật sư An kích động.
Con rối lảo đảo chạy tới bên cạnh Canh Thần, Canh Thần dùng tay đỡ lấy cơ thể của con rối, nhẹ nhàng bóp một cái, ngay sau đó lại đứng lên, rất tự giác cũng rất thuần thục leo lên ngồi ở trên cổ của luật sư An, giống như là con trai ngồi ở trên bả vai của ba ba vậy.
- Biết vị trí rồi sao? - Luật sư An hỏi.
- Biết rồi, tôi chỉ huy, anh đi đi.
Thật ra thì đường cũng không tính là khó đi, mặc dù trong rừng già có nhiều khe nước, nhưng đối với hai người luật sư An mà nói, thật sự không tính là gì, nhưng cái tiết tấu vừa đi vừa nghỉ rồi lại đi lượn quanh như thế này, thực sự khiến người ta có chút không chịu nổi.
Nhiều lần thiếu chút nữa luật sư An đã muốn trực tiếp hỏi Canh Thần rằng làm như vậy là đang cố ý sai khiến anh ta để chơi đùa hay thật sự là có nhiều trận pháp huyền ảo như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đã nhịn được.
Người nào đó tự xưng bản thân tinh thông trận pháp đâu còn nữa, trận pháp thông thường anh ta còn có thể căn cứ kinh nghiệm nhìn ra một, hai, ba gì đó một chút, nhưng cao thâm một chút, anh ta thực sự không khác ông chủ nhà mình bao nhiêu.
Rốt cuộc.
Sau khi nhảy qua dòng suối nhỏ ở trước mặt.
Luật sư An ngửi thấy mùi hoa rồi.
Mà lúc đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, căn bản là anh ta không ngửi được gì cả.
- Tìm được rồi, nơi hoa anh đào nở rộ, vị đai tím kia nói cô ta thích hoa anh đào nhất, cho nên ở nơi an táng cô ta, anh ta cố ý gieo trồng một biển hoa anh đào.
- Tôi vẫn cảm thấy hoa đinh hương thì có vần hơn.
- Trước mặt không có trận pháp ngăn cách, có thể yên tâm rồi.
- Xem như là đã kết thúc, vị đai tím kia cũng đi theo con đường trận pháp sao, nơi chôn cất tư nhân ở dương gian mà còn có thể chơi ra được thế trận lớn như vậy.
- Những vị ở cấp bậc kia, đã là đỉnh của phán quan rồi, đi lên nữa, là có thể ngồi ngang hàng với Thập Điện Diêm La rồi, nói thật, thực lực và tài nghệ của bọn họ, đã không phải là thứ mà những người ở cấp bậc như chúng ta có thể nhìn hiểu được nữa rồi.
- A, anh đắc ý nữa đi, cũng không phải là tôi chưa từng gặp người càng trâu bò hơn.
Chủ nhân của U Minh Chi Hải hàng ngày còn đối mặt với tôi cùng uống cà phê đấy.
Thái Sơn Phủ Quân còn ba ngày năm bữa theo tôi tìm tiệm làm tóc tìm vui với tôi kìa.
Tôi thổi phồng rồi sao? Tôi khoe khoang thì sao? Tôi kiêu ngạo rồi sao?
Quen biết một vị phán quan đai tím mà thôi, anh cho là anh trâu bò lắm đúng không.
Luật sư An đặt Canh Thần xuống.
Bản thân thì nghiêng người chống eo.
Phù phù…
Nghỉ một lát.
Nghỉ một lát đã.
Mím môi một cái.
Luật sư An vén bụi cây trước mắt ra, đột nhiên, một loại cảm giác âm trầm ập tới, luật sư An nhanh chóng lui về phía sau, nhưng thân thể vẫn giống như bị một sợi roi da quất trúng, trực tiếp té bay ra ngoài.
“Phốc” một tiếng.
Té rớt vào trong suối.
- Tôi đệt...
Luật sư An từ trong khe suối bò ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa.
- Không phải anh nói là tới chỗ này là không còn cấm chế nữa sao? - Luật sư An rất bất mãn hỏi.
- Hẳn là không có, nhưng không biết làm sao lại…
Canh Thần cũng không chắc chắn lắm.
Đại khái tốn khoảng mười lăm phút, luật sư An băng bó vết thương này xong, may mắn trước đó anh ta phản ứng nhanh, chẳng qua chỉ bị quất trúng một chút, phản ứng không nhạy bén một chút mà nói, đoán chừng thân thể này cũng bị chặt ra làm hai rồi.
- Cẩn thận một chút đi. - Canh Thần nói.
- Ha ha. - Luật sư An tức giận trợn mắt liếc nhìn Canh Thần.
Sau đó.
Đi dạo bên trong thung lũng hoa anh đào trước, hai người đều cố gắng cẩn thận mười hai vạn phần, lại nếm trải qua thêm chừng mấy cấm chế nữa, nhưng đều được Canh Thần phát hiện trước nên đều tránh thoát được.
Rốt cuộc.
Hai người tới chỗ sâu nhất trong thung lũng hoa anh đào.
Đi tới bên kia bờ hàn đàm.
- Cô ta ở ngay bên dưới hàn đàm, tôi không biết rốt cuộc là có nhục thân hay không, hay chỉ có mộ chôn quần áo và di vật mà thôi, thậm chí, có lẽ chỉ là một tấm bia mộ mà thôi.
- Bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì nữa, coi như chỉ có một tấm chứng minh nhân dân nhét ở dưới hàn đàm, tôi cũng phải mò xuống xem thử một chút.
- Đừng động!
- Sao vậy?
- Nước bên trong hàn đàm, thật giống như có người.
- Ở đó sao? Tê… thực sự có người, người kia đứng lên rồi.
- Hình như người đó đã phát hiện chúng ta.
- Đúng vậy, người đó rất kích động, nước trong cái hồ này đều sôi trào rồi, đệt, khí tràng này, quá kinh khủng đi, từ khi nào mà đại tiên Đông Bắc đã hung hãn như vậy?
- Là yêu khí, nhưng không giống như là đại tiên, yêu khí này quá kinh người rồi.
- Chúng ta đã quấy rầy đến ông ta sao?
- Có lẽ vậy, dáng vẻ ông ta giống như là rất đau khổ.
- Nghe kìa, hình như ông ta đang nói chuyện, ông ta nói gì?
- Thật giống như, thật giống như đang nói là đúng lắm... Nói là nói đúng lắm.
- Đánh người.
- Đánh người!
- Mẹ nó chứ.
- Thật sự là bị chúng ta quấy rầy rồi, muốn đánh người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận