Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1610: Mộ huyệt (2)

- Canh Thần, tại sao anh ta lại đi tới nơi đó?
- Cho đến lúc này, anh ta vẫn chưa hề tỉnh lại, thời điểm chúng tôi tới, anh ta cũng chìm chìm nổi nổi ở trong cái hồ đó rồi, còn tại sao anh ta tới nơi đó cùng với việc tại sao anh ta lại tìm được nơi đó, chúng tôi cũng không biết.
- Bọn họ vừa làm phẫu thuật xong, vấn đề không lớn. - Châu Trạch nói.
- Vâng, ông chủ lợi hại, hai đời danh y, hạnh lâm*...
(*tên của cộng đồng y học cổ truyền TQ, có nghĩa là rừng hạnh, “hạnh lâm” thường được dùng để ca ngợi phẩm chất cao quý của các thầy thuốc, các thầy thuốc thường tự xưng là “hạnh lâm trung nhân” – có nghĩa là người ở rừng mai)
- Lâm Khả, cứ để cho cô ta nghỉ ngơi cho khỏe. - Châu Trạch nói.
- Cảm ơn ông chủ - Thằng bé trai lập tức nói.
- Tôi hiểu rồi, ông chủ.
Luật sư An thì trực tiếp đứng dậy, đi ra khỏi tiệm sách.
Cơ thể Châu Trạch hơi nghiêng về phía sau một chút.
Vẫy tay ra hiệu Oanh Oanh tới.
- Ông chủ, sao vậy?
- Thu dọn đồ đạc, có lẽ trưa nay chúng ta phải đến Từ Châu.
- Vâng, ông chủ.
- Ông chủ, gấp gáp như vậy sao?
Thằng bé trai có chút ngoài ý muốn nói.
Châu Trạch không trả lời.
Mà lại nhặt lấy khối nguyên liệu màu xanh mà trước đó luật sư An đã đặt ở trên bàn uống trà.
Đặt ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.
Thật ra thì.
Thật sự không mùi vị gì.
Nhưng từ nơi sâu xa.
Lại cho Châu Trạch một loại cảm giác rất quen thuộc.
Chờ Hiên Viên kiếm tới cũng hết một ngày, nằm thôi thì cũng là một ngày, dù sao thì cũng là một ngày trôi qua, hơi giãy dụa tìm cách xoay người một phen, cũng không quá đáng đúng không?
- Lão đạo à
- Vâng, chuyện gì, ông chủ?
Lão đạo vẫn luôn ngồi ở phía sau quầy bar chải lông cho tiểu Hầu Tử, ngẩng đầy nhìn về phía bên này.
- Ông cũng thu dọn đồ đạc một chút đi, chờ lát nữa cùng ra ngoài với tôi.
- Được rồi, ông chủ.
Ngược lại lão đạo lại rất hưng phấn.
Phải biết.
Thế nhưng đã thật lâu rồi ông chủ không mang ông ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ đấy.
Thật ra thì.
Lúc trước, sở dĩ tất cả mọi người đều rất ăn ý không mang theo lão đạo ra ngoài.
Thứ nhất là bởi vì coi trọng bản lĩnh trông nhà của lão đạo.
Có lão đạo ở trong tiệm sách, gặp phải người nào đến môn, trước chiêu đãi một chuyến một ngày vòng quanh Thông Thành, chiêu đãi một hồi, đoán chừng sẽ tạo thu nhập cho tiệm thuốc đi.
Thứ hai là bởi vì, những bài học xương máu lúc trước quá nhiều, mang theo lão đạo ra ngoài, không có chuyện gì thì ông ta cũng có thể khiến cho chuyến đi của bạn xảy ra chuyện đấy.
Tuy nói cuộc sống vẫn cần màu sắc, nhưng nếu quá đặc sắc mà nói, trái tim chịu không nổi đâu.
Chẳng qua là, lần này ngược lại là Châu Trạch cố ý, Hiên Viên kiếm trên đỉnh đầu vẫn luôn lắc lư, anh thật sự muốn tìm một cơ hội có thể kết nối với đời cuối cùng.
Không có phương thức trực tiếp liên lạc với đời cuối cùng.
Chỉ có thể mang theo lão đạo đi ra ngoài dạo một vòng.
Lỡ như đi dạo ra được hiệu quả thì sao?
Lúc này.
Luật sư An đẩy mở cửa, đứng ở cửa tiệm sách mà nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, Canh Thần đã tỉnh, đang gấp rút muốn thể hiện báo đáp ân cứu mạng với ngài.

Đẩy mở cửa phòng bệnh, có thể nhìn thấy Canh Thần đang tựa vào trên gối đầu, đã tỉnh lại.
Sắc mặt trắng bệch, vị trí trên trán, còn có chút dấu vết đặc trưng cùng với dấu nám đen.
Những dấu vết này, trước đó không có.
Luật sư An – người đã lĩnh hội được ý định của ông chủ, đã “thân thiện” mà đánh thức Canh Thần vẫn còn đang suy yếu trước khi anh ta tự tỉnh.
Đối với anh, thực sự không có quá nhiều điều cần phải khách khí, suy bụng ta ra bụng người đi, nếu như người ta không thật lòng xem anh là ông chủ, vậy thì anh cần gì phải ngu ngốc hồ đồ mà quan tâm có thừa với người ta chứ?
Bất cứ chuyện gì, đều chú trọng chuyện suy bụng ta ra bụng người.
Luật sư An kéo một cái ghế tới, Châu Trạch ngồi xuống.
Canh Thần nhìn Châu Trạch, hơi mấp máy môi dưới.
Dáng vẻ nhỏ bé, đáng thương được ngay.
Nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy, không chừng có thể dùng nước bọt dìm chết luật sư An, nói anh ngược đãi trẻ em đấy.
Nhưng sở thích của đám quỷ sai này cũng thật kỳ quái, kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ, ông chủ Châu cũng đã từng gặp, tỷ như Phùng Tứ - người không chỉ một lần từng mặc trang phục nữ.
Giả bộ nai tơ, lại càng là một đống lớn.
Tiểu loli Lâm Khả còn chưa nói, tâm phụ nữ thân loli.
Canh Thần trực tiếp chơi bản thân thành cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh.
Thậm chí ngay cả Trương lão đầu, dường như cũng bị ảnh hưởng đến, lần này hoàn dương, ông ta cùng dùng thân thể của một đứa bé trai.
Chẳng qua là, Châu Trạch chú ý tới, bên dưới khuôn mặt tái nhợt kia của Canh Thần, bên trong ánh mắt của anh ta, lại có chút lấp lóe.
Dường như là anh ta đang do dự, rằng có nên nói thật hay không.
Hơn nữa, loại do dự này đã được biểu hiện ra một cách rõ ràng sáng tỏ, cũng không nghĩ tới chuyện che giấu.
Châu Trạch không vội vã đặt câu hỏi, anh đang chờ Canh Thần nói chuyện.
Dường như Canh Thần chỉ là đang tổ chức chuẩn bị lại từ ngữ trong chốc lát, mở miệng hỏi:
- Tôi vẫn luôn đang tìm kiếm, tìm một phương pháp chế tác con rối càng cao minh hơn…
Châu Trạch chậm rãi gật đầu.
Phần mở màn này đã thoải mái hơn so với luật sư An, đi thẳng vào vấn đề.
Chế tác con rối, sau khi đến được cấp bậc này của Canh Thần, thực sự cần phải đi “thải phong”, không chỉ là loại nghệ thuật gia kiểu tác gia hay họa sĩ mới cần thải phong*, thứ hàng giống như Canh Thần cũng tương tự như vậy.
(*ban đầu có nghĩa là tập hợp, sưu tầm các bài hát dân gian và bài ca địa phương, sau này được mở rộng cho việc tập hợp những nét văn hóa truyền thống, phong tục tập quán của địa phương trong một số ngành nghệ thuật)
Có lúc, một ý tưởng mới, một linh cảm mới, thậm chí có thể lật đổ được vốn hiểu biết của mình đối với chuyện làm con rối.
Đương nhiên, nếu như có thể học hỏi được một chút cách cải tạo con rối cao thâm của đời trước, giá trị của chuyện này, càng lớn hơn.
- Ở trong một cuốn sách cổ thời nhà Thanh… có thể xem như là nhật lý đi, tôi biết được ở cái nơi Từ Châu kia, rất có thể sẽ có đồ tôi cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận