Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1505: Tại sao là ngài ấy! (1)

Chấp niệm trói buộc ông ta lúc trước, tín ngưỡng của ông ta, khát vọng của ông ta, vào lúc này đều sẽ bị xem nhẹ.
Giống như một con hung thú bị giam cầm, trong phút chốc lại được mở hết tất cả những xiềng xích trói buộc trên người vậy.
Chậc chậc.
Đại Trường Thu theo bản năng mà chép chép miệng.
Đầu cố ý đưa ra ngoài ô mà thăm dò.
Đầu lưỡi đợi một lúc, vẫn là chờ đến lúc giọt máu nhỏ lên, từ từ thưởng thức một chút, mang theo chút mùi tanh cùng vị cay.
- Đều giúp tôi thu gom một chút, trở đến lúc trở về tôi tìm thứ gì đó pha rượu uống, để loại bỏ mùi tanh này.
- Vâng!
Đám bảy tên thường thị ở sau lưng, mỗi người lấy ra một món pháp khí trữ vật, bắt đầu thu gom lấy huyết thủy đầy trời này, bận rộn nhưng cực kì cao hứng.
Tiểu Cửu hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Đại Trường Thu.
Nói:
- Anh, chúng ta không tiến lên sao?
- Chờ một chút, chờ một chút.
Đại Trường Thu duỗi người.
- Con ruồi không bâu và cái trứng không nứt, trước tiên cần phải khiến cho cái khe hở này tự nó nứt ra thêm một chút đã.
Tiểu Cửu khẽ cau mày, luôn cảm thấy nghe lời này dường như hơi có chút khiến cho người ta không quá thoải mái.
- Ba!
Đại Trường Thu vỗ một phát vào vị trí ót của Tiểu Cửu.
Mắng:
- Tôi cũng đã có thể đùa giỡn bản thân, anh ở đây đắn đo trả giá thay cho tôi gì chứ?
Tiểu Cửu có chút tủi thân.
- Lại là cái bản mặt như đưa đám này, có tin là tôi sẽ lập tức phái anh tiến lên, cho chúng tôi tiếp cận càng thêm thuận lợi hay không.
- ... - Tiểu Cửu.
...
Vào giờ phút này, Đế Thính cũng không biết đám Cửu Thường Thị đang đứng ở dưới chân núi vừa ngắm phong cảnh vừa thu thập máu của mình dự định trở về chưng cất rượu.
Coi như là biết rõ, vào lúc này cũng không thể để ý đến chuyện này.
Điều nó lo lắng hơn, là Bồ Tát.
Phật cùng ma, rất nhiều lúc cũng chỉ là một suy nghĩ mà thôi, trong Phật môn, những người tu Phật đến mức tận cùng, đến cuối cùng lại không cẩn thận nhập ma, cũng không phải số ít.
Hơn nữa, thông thường, kiểu Phật càng cao như thế này, mới càng dễ dàng nhập ma.
Thông thường, chuyện này sẽ mang ý nghĩa là tất cả những công đức tích lũy trước đó, tất cả đều đã trôi theo dòng nước, cơ nghiệp vạn trượng sụp đổ chỉ trong một buổi sáng.
Hình dáng của Bồ Tát, một lúc xuất hiện ở trên bàn thờ, một hồi lại xuất hiện ở trên bồ đoàn, một lúc xuất hiện ở cửa, một hồi lại xuất hiện ở trong phòng.
Mỗi một Bồ Tát đều đang niệm kinh Phật, đều đang ghi nhớ Đại Chí Nguyện, đều đang nói chuyện.
Đế Thính giỏi nghe trộm tất cả mọi thứ, nhưng vào giờ khắc này, nó lại không cách nào nghe rõ được tất cả những lời Bồ Tát nói, thật sự là quá nhiều quá tạp âm, hơn nữa, ý thức của nó, cũng đang không ngừng bị vặn vẹo giày xéo.
Nó muốn đi ra ngoài, lại không ra được, nó biết rõ, chính nó đã bị Bồ Tát ép buộc nhốt vào bên trong chiếc lồng giam này, đây vốn dĩ là nhà tù mà Bồ Tát dựng nên cho bản thân, tự nhốt bản thân ở nơi này, là bản thân Đế Thính, cố tình xông vào.
Nó không biết được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi này mà Bồ Tát lại xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Thời gian một năm, đối với những người phàm ở dương gian mà nói, có lẽ cũng không tính là thời gian quá lâu, đối với các đại lão ở địa ngục hở một chút là tuổi thọ kéo dài ngàn năm mà nói, dĩ nhiên lại là ngắn càng thêm ngắn.
Nhưng bắt đầu từ sau lần Diêm La bị phế truất đó, Bồ Tát đã bắt đầu xuất hiện loại bệnh trạng này.
Vốn dĩ Đế Thính còn cho là, với năng lực của Bồ Tát, hoàn toàn có thể tự tiến hành điều chỉnh bản thân.
Bởi vì ngài ấy là Bồ Tát, là ý chí chí cao thực sự của địa ngục từ ngàn năm nay.
Nhưng vấn đề, so với dự đoán của Đế Thính, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Mà lúc nó thực sự dự định đi tới kiểm tra, lại phát hiện, vấn đề đã khó giải quyết đến mức độ không thể nào giải quyết được nữa rồi.
Đến mức kẻ mạnh như Đại Trường Thu, vào lúc này còn không dám chạy đến đỉnh Thái Sơn xem thử một phen, cũng đủ để có thể thấy được một Bồ Tát với ý chí không tỉnh táo, rốt cuộc thì đáng sợ đến thế nào.
- Bồ Tát, Bồ Tát, Bồ Tát...
Đế Thính còn đang vừa chịu đựng cảm giác giày vò vừa tiếp tục gọi Bồ Tát.
Điều mà nó đang làm, không gì hơn ngoài việc hy vọng có thể từ bên trong tiếng gọi của bản thân, đánh thức từng tia tỉnh táo của Bồ Tát, chỉ cần có thể đưa được đến một chút xíu tác dụng, nó liền tin tưởng Bồ Tát có thể khiến cho bản thân tỉnh táo lại.
Ưu thế của nó ở chỗ sức lực của nó cường hãn, cho nên có thể chia sẻ bớt việc giày vò ở trên ý thức lên trên nhục thân của mình.
Nhưng nhược điểm của nó nằm ở chỗ, nó có thể nghe được rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng thứ có thể làm được, cũng không quá nhiều.
Không có bất kỳ ai là toàn năng, cho dù là kẻ ở loại cấp bậc như Đế Thính, trong cuộc đời nhìn như rất dài của nó, cũng chỉ có thể lựa chọn một con đường đặc biệt để đi.
Nhưng mà.
Trong lúc Đế Thính dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Nó chợt phát hiện.
Giọng nói ở bên trong ngôi miếu nhỏ, bỗng nhiên biến mất không thấy nữa, gần như là trong phút chốc, hoàn cảnh nơi này, đã rơi vào một loại trạng thái yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Từ trạng thái huyên náo ồn ào gần như khiến cho linh hồn người ta nổ tung trước đó, bỗng nhiên lại rơi vào loại hư vô giống như đã cắn nuốt hết tất cả mọi tạp âm trong chớp mắt.
Loại chuyển đổi như thế này, khiến cho người ta rất không thích ứng được, cho dù là Đế Thính, lúc này cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ tươi lẳng lặng nhìn quét qua bốn phía.
Rốt cuộc.
Nó cũng nhìn thấy Bồ Tát.
Bồ Tát đi tới trước bồ đoàn.
Hai tay hợp thành hình chữ thập, quỳ xuống.
Ở trước mặt Bồ Tát.
Vẫn là bàn thờ.
Bên trên bàn thờ.
Là một đống bùn nát.
- Mày đã tới rồi.
Giọng nói của Bồ Tát truyền tới.
Đế Thính thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng thì tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống đất.
Lúc này.
Nó cung kính hợp hai tay lại thành hình chữ thập.
Hướng về phía bóng dáng của Bồ Tát.
Thành kính nói:
- Tôi tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận