Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 558: Anh cũng là cương thi?

Hình như trong nhà giàu có rất nhiều thị phi, dường như đám phụ nữ ở nơi nhà cao cửa rộng cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, chỉ biết ở trong nhà không ngừng lục đục với nhau.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là mấy bộ phim Thanh cung, phảng phất như ý nghĩa tồn tại lớn nhất của vương triều này chính là để đám biên kịch hậu thế có đủ sân khấu biểu diễn, tận sức mà tạo kịch bản.
Thật ra người từng đi tới Cố Cung đều rõ ràng, lấy ánh mắt của người hiện đại đến xem, Cố Cung không thể tính là quá lớn, Ngự Hoa Viên, Ngự Thư Phòng cũng không lớn, một sân khấu nhỏ như vậy, bạn rất khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc đám phi tần kia làm sao có thể đấu đá nhau suốt ngày được.
Chẳng qua, điều khiến Châu Trạch không nghĩ tới là, trong vùng núi thẳm lắm quỷ quái này, vậy mà cũng có một đoạn phim ái tình luân lý thê mỹ máu chó như vậy.
Thật ra, không phải Châu Trạch không nghĩ tới khả năng cô dâu này đang lừa gạt mình, sau khi đưa mình ra ngoài lập tức hô lớn một tiếng, sau đó, trong nháy mắt, mình lâm vào cục diện thập diện mai phục.
Nhưng hiện tại anh chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, không tin lời nói của cô ta còn có thể làm thế nào được?
Cứ dẹp đường hồi phủ như vậy sao?
Thúc giục tân nương tử mặc quần áo xong, Châu Trạch cùng đi ra khỏi phòng tân hôn với cô ta.
Luật sư An đang trông chừng ở đình bên ngoài, thấy Châu Trạch và tân nương tử xuất hiện, cho rằng đại công cáo thành, đã tìm được tiểu loli, mọi người có thể trở về nhà khoái trá trồng hoa bỉ ngạn, hưởng thụ lạc thú "trộm rau".
Ai biết vừa đến gần nhìn lại.
Anh ta phát hiện hàng không đúng loại.
Này nào phải tiểu loli?
Phẫu thuật thẩm mỹ?
- Không phải? Luật sư An hỏi.
- Không phải cô ta.
- Vậy anh đưa cô ta ra... ...
Luật sư An có chút khó hiểu, nếu không phải cô ta, anh dẫn cô ta ra ngoài làm gì? Trả lại cho người ta đi.
- Cô ta biết Lâm Khả ở nơi nào.
Châu Trạch nói.
- Thượng sai, hai người đi cùng tôi đi, vào giờ này, bình thường tướng công tôi sẽ ngủ say trong phòng, không tỉnh lại, hôm nay là ngày đại hôn của chúng tôi, thế nhưng tướng công vẫn không dậy nổi, cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian.
- Một khi tướng công của tôi tỉnh lại.
- Anh ấy nhất định sẽ tới chỗ hồ ly tinh kia.
Luật sư An và Châu Trạch liếc nhau, cuối cùng vẫn theo chân tân nương tử chạy về góc bên kia. Dọc theo đường đi, bọn họ không gặp phải người nào. Sau một hồi quẹo trái quẹo phải, phía trước xuất hiện một tiểu viện đơn độc, phía sau tiểu viện là nham bích, hẳn bọn họ đã đến kiến trúc cuối cùng trên mảnh đất này.
- Ông chủ, ông chủ nói xem, nơi này trông không giống quỷ quái kiến tạo ra, lại không giống lăng tẩm, anh nói xem rốt cuộc là ai rảnh rỗi không có chuyện làm lại chạy tới đây xây dựng những thứ này?
- Anh muốn biết, chờ sau khi rời khỏi đây anh có thể liên hệ với đội khảo cổ, để bọn họ tới đây đào nó lên xem sao.
Luật sư An nghe vậy, nhún vai, mang đội khảo cổ đến không phải tự tìm đường chết sao?
Một quỷ ổ như vậy, một khi bị vạch ra, khẳng định là kinh khủng hơn lời nguyền rủa của Tutankhamun Ai Cập năm đó.
- Hai vị thượng sai, con tiểu hồ ly tinh kia ở nơi đó.
Tân nương tử chỉ vào tiểu viện, nói.
Dường như chứng minh bản thân mình chỉ muốn bảo vệ mối tình này, không muốn làm chuyện gì khác, tân nương tử chủ động đi vào trong, hơn nữa còn đẩy cửa ra.
Châu Trạch và luật sư An đi vào theo.
Phát hiện trong buồng có một giường lớn.
Trên giường có một cô gái nhỏ.
Cô gái mặc quần áo hiện đại.
Không phải tiểu loli thì là ai?
Chỉ là lúc này, tiểu loli đang nằm trên giường không nhúc nhích, như đã ngủ thiếp đi.
- Cô ấy bị tướng công tôi hạ cấm chế, hiện tại không thể thanh tỉnh. Các vị thượng sai có thể đưa cô ấy ra ngoài trước. Hiện tại cách thời gian tướng công tôi thức tỉnh càng ngày càng gần.
Châu Trạch dùng ánh mắt ra hiệu.
Luật sư An lập tức đi tới bên giường bế tiểu loli không nhúc nhích lên.
- Mẹ, hẳn thời gian này tiểu loli ăn được uống tốt, rất nặng.
- Ăn như anh sao?
Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, ông chủ nói vậy lại khiến tôi muốn ói ra, anh tới ôm đi.
Luật sư An rất bất đắc dĩ.
Anh ta đã quyết định chờ sau khi ra ngoài, anh ta nhất định phải tới bệnh viện rửa ruột.
Ôm tiểu loli ra ngoài rồi.
Bốn người đi tới cửa tiểu viện.
Tân nương tử trực tiếp quỳ xuống trước mặt đám người Châu Trạch:
- Cảm ơn các vị thượng sai đã đến đây cứu!
Châu Trạch và luật sư An đưa mắt nhìn nhau.
Lúc đầu bọn họ cho rằng đây là một việc rất khó giải quyết.
Chỉ vì tân nương tử ngay thẳng này ghen tuông mà sự việc trở nên rất đơn giản, không có cô ta dẫn đường, đưa bọn họ tới đây, dựa vào hai người Châu Trạch và luật sư An muốn đi vòng vòng, tìm kiếm tới nơi này mà không bị người phát hiện, khả năng kia gần như bằng 0.
Cứ như vậy.
Ngược lại khiến Châu Trạch và luật sư An hơi ngượng ngùng.
Luật sư An ôm Lâm Khả, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đa tạ tiểu nương tử trượng nghĩa tương trợ!
Sau đó.
Luật sư An lại nói:
- Chẳng qua, nương tử, ghen tị cũng không phải chuyện tốt, hẳn cô là phụ nữ chưa cởi mở, tôi cảm thấy thân là đại phụ, cô nên...
Luật sư An còn chưa nói hết lời.
Xa xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Một bóng người thấp thấp.
Anh ta vừa xuất hiện.
Nhiệt độ nơi này bắt đầu hạ xuống!
Tân nương tử quỳ dưới đất lập tức thất kinh mà đứng lên, nhìn thấy bóng người thấp bé hệt như tiểu hài nhi kia, cô ta biến sắc, ngay sau đó cô ta lập tức lê hoa đái vũ, khóc nói:
- Tướng công, mau cứu thiếp, hai tên hái hoa tặc này chợt xông vào đây, áp chế thiếp thân và muội muội, muốn đưa cả hai bọn muội cùng đi. Mới vừa rồi thiếp thân quỳ trên mặt đất liều chết không theo.
- Khẩn cầu bọn họ.
- Cho dù có bắt thiếp thân đi cũng không sao.
- Nhưng nhất định phải để muội muội ở lại.
- Thiếp thân biết muội muội mới là người tướng công ưa thích.
- Thiếp thân tình nguyện hy sinh bản thân mình.
- Cũng không muốn nhìn thấy tướng công vì mất muội muội mà thương tâm!
- Tướng công.
- Tướng công tốt của thiếp.
- Thiếp thích tướng công nhất... ...
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Luật sư An.
Cho nên nói, mỗi người phụ nữ trời sinh đều là hí tinh, đặc biệt đây còn là một nữ xà tinh.
Tốc độ đổi sắc mặt này thật mẹ nó gần bằng với xuyên kịch biến kiểm.
(1) Xuyên kịch biến kiểm: kịch xuất xứ từ vùng Tứ Xuyên, là một trong những di sản cấp quốc gia của Trung Quốc. Người biểu diễn đeo mặt nạ, mỗi chiếc mặt nạ thể hiện một trạng thái tình cảm khác nhau, và thường là những màu sắc rực rỡ dễ nhận biết như từ trắng sang đen, từ xanh sang đỏ, người biểu diễn biến sắc mặt quả thực là vô cùng kì diệu, tựa như ảo thuật, không những thế còn vừa hát vừa biểu diễn múa máy, cực kì lợi hại.
Bé trai mặc bộ âu phục nhỏ, thoạt nhìn không giống lão đại ổ quỷ gì, càng giống một tiểu thiếu gia nhà giàu hơn.
Lúc này.
Ánh mắt bé trai đầu tiên là rơi xuống trên người Châu Trạch và luật sư An.
Sau đó ánh mắt bé trai lại rơi xuống trên người tiểu loli trong ngực luật sư An.
Trong nháy mắt đôi mắt bé trai phiếm hồng.
Lửa giận lập tức dâng lên.
Hai chân cậu bé bắt đầu cách mặt đất.
Chỉ còn lại đầu ngón chân tiếp xúc với mặt đất.
Sau đó, cậu bé trực tiếp nhanh chóng lao về phía bên cạnh Châu Trạch, nhìn nơi mũi chân cậu bé tiếp xúc với tấm đá xanh lóe lên tia lửa là biết rốt cuộc tốc độ của cậu bé nhanh tới cỡ nào!
- Lão An, đưa Lâm Khả đi trước, tôi ngăn tên này lại!
Thật ra trong rất nhiều lúc, Châu Trạch là người không thích thể hiện, anh cũng biết đừng bé trai này có vẻ nhỏ bé, nhưng có thể làm lão đại trong ổ quỷ này, thực sự của bé trai cũng giống với lời nhạo báng của luật sư An lúc trước, nhất định là cấp bậc Hắc Sơn Lão Yêu.
Nhưng lúc này anh không cách nào do dự nhiều như thế.
Châu Trạch có chút hối hận.
Ban nãy bản thân mình lười biếng, không tự thân đi ôm lấy Lâm Khả đang hôn mê.
Nếu không hiện tại người nói "anh đi trước đi, để tôi ngăn cản người này" phải là luật sư An mà không phải mình.
Bản thân mình cũng không thể đi tới đoạt lấy Lâm Khả từ trong tay luật sư An, sau đó kêu anh ta ngăn phía sau đúng không?
Đương nhiên.
Châu Trạch rất hy vọng vào lúc này, luật sư An có thể phát huy một chút phong cách truyền thống tốt đẹp, khi có việc, lãnh đạo được ưu tiên rút lui trước.
Sau đó anh ta sẽ dành công việc cản ở phía sau.
Nếu như anh ta nói như vậy.
Châu Trạch cảm thấy bản thân mình nhất định sẽ lập tức đồng ý!
Vậy mà.
Luật sư An chợt nghe lời tới khác lạ.
Một chút ngượng nghịu hay do dự cũng không có, anh ta trực tiếp ôm Lâm Khả bắt đầu chuồn từ phía sau, tốc độ này vậy mà không chậm hơn bao nhiêu so với tốc độ lao tới của bé trai.
Châu Trạch hơi mất mát mà nhìn bóng lưng luật sư An, sau đó quay đầu lại.
Vừa vặn.
Lúc này bé trai đã đến.
Không tránh khỏi, tránh không khỏi.
Vậy thì đụng đi!
- Cà phê!
Hai tay Châu Trạch giao nhau.
Trong nháy mắt, khói đen bay lên từ vị trí mười đầu ngón tay, ngăn cản cậu bé đang lao tới.
Sau khi bé trai thấy móng tay Châu Trạch thoáng có chút kinh ngạc.
Nhưng không hề giảm tốc.
Trực tiếp xông lên!
- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!!!!!!!
Khói đen tản ra từ trên móng tay Châu Trạch như từng sợi roi da hung tợn quất lên trên người bé trai.
Nhưng thân thể bé trai cứng đến nỗi khiến người khiếp sợ.
Cậu bé không né tránh.
Càng trực tiếp va nát mười luồng khói đen kia, tươi sống vọt tới trước mặt Châu Trạch.
- Bá!
Lại một cái lắc mình.
Trực tiếp bay lên không.
Hé miệng.
Hướng về phía cổ Châu Trạch cắn xuống!
Thân thể Châu Trạch nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời mười móng tay còn vung về phía mặt bé trai.
Có lẽ là móng tay của Châu Trạch khiến cậu bé sinh ra chút kiêng kỵ, thân hình trên không trung của cậu bé trì hoãn một trận, sau đó vậy mà thân thể nho nhỏ lại xoay tròn, hai chân khép lại, trực tiếp đạp về phía Châu Trạch.
- Giáp!
Châu Trạch phát ra một tiếng quát khẽ.
Chiếc áo giáp võ sĩ đã rất lâu không sử dụng, gần như đã bị quên lãng lại nổi lên.
Trong nháy mắt bao trùm thân thể Châu Trạch.
- Rầm!
Nhưng một đá này vẫn đạp trúng người anh.
Châu Trạch liên tục lui về sau vài chục bước, khó khăn lắm mới đứng lại được, mà áo giáp nơi ngực càng hãm sâu tới không còn hình dáng.
Mẹ nó, áo giáp của lũ Nhật Bản cũng giống với xe của lũ Nhật Bản, đều không thể chịu nổi va chạm.
Một phen tiến công xuống tới.
Bé trai cũng dừng lại.
Ngừng ở vị trí Châu Trạch đã đứng mới vừa rồi.
Ánh mắt cậu bé vẫn rơi vào trên móng tay của Châu Trạch.
Khóe miệng dường như còn nổi lên một vòng ý cười như có như không.
- Tướng công, tướng công, may mà tướng công xuất hiện kịp, thiếp thân hù chết, mới vừa rồi thiếu chút nữa thiếp thân đã bị hù chết.
Tân nương tử ôm lấy chân bé trai bắt đầu khóc kể lể.
Bản thân tên quỷ vương này cũng có dáng dấp bé trai.
Chẳng trách người cậu bé có hứng thú đều nhỏ bé.
Loại thân thể loli nội tâm ngự tỷ như Lâm Khả, đoán chừng là loại dễ dàng lấy được lòng thư sinh nhất.
Cho nên cậu bé mới dứt khoát di tình biệt luyến như vậy.
Bé trai hơi cúi đầu, nhìn tân nương tử ôm chân mình.
- Bì hù chết?
Cậu bé hỏi.
- Ừ, mới vừa rồi thiếp thân thực sự bị hù chết, thực sự bị... ... A a a a a!!!!!!!!
Bé trai một tay bắt được đầu tân nương tử.
Sau đó.
Trong một trận kêu gào thê thảm.
Thân thể tân nương tử bắt đầu vặn vẹo một trận.
Hóa thành một con rắn đen bị người ta nắm ở vị trí bảy tấc.
Đuôi rắn đen đang liều mạng lay động và giãy giụa, như đang dùng sức cầu xin.
Nhưng ngay sau đó, thân thể cô ta vẫn nổ tung.
Bé trai lắc lắc tay.
Rõ ràng trong tay bé trai còn nắm một túi mật rắn.
Ngẩng đầu.
Hé miệng.
Đút túi mật rắn vào trong miệng.
Sau đó bé trai vừa nhai túi mật rắn của vợ mình vừa mỉm cười với Châu Trạch.
Nói:
- Anh cũng là cương thi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận