Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 402: Dẫn tôi đi!

Tuy rằng Châu Trạch đi rồi.
Nhưng tên tù phạm “hoa cúc đẫm máu” nằm trên giường trong phòng giam.
Hiện tại vẫn chưa thể nào đi vào giấc ngủ.
Anh ta trùm chăn.
Lâu lâu lại lộ cặp mắt ra ngoài ngó ngó.
Ngay sau đó, anh ta như một con chim cút bị kinh sợ.
Lại lập tức rụt đầu về.
Đương nhiên.
Anh ta muốn ngủ cũng ngủ không được.
Chẳng qua dựa theo thói quen dĩ vãng, anh ta có thể lợi dụng phương pháp đả tọa minh tưởng luật sư An giáo cho anh ta để giảm bớt thống khổ vì không cách nào đi vào giấc ngủ. Tuy rằng hiệu quả không thể nào tốt như có thể ngủ, nhưng tóm lại vẫn có thể giảm bớt thống khổ vì mất ngủ.
Chỉ là.
Lần này anh ta vừa nhắm mắt lại.
Trong đầu anh ta lập tức nghĩ tới một màn bản thân vừa thấy trước cửa sổ.
Quỷ sai kia.
Có ánh mắt như chim ưng nhìn mình chằm chằm.
Sau đó anh ta lại không giải thích được rời khỏi.
Thành thật mà nói.
Cho dù vị quỷ sai đại nhân kia nhảy chồm tới tóm lấy bản thân mình.
- Bốp.
Tát mình một bạt tai.
Rống một tiếng.
Đổi tư thế ngủ!
Nói không chừng bản thân mình còn có thể dễ chịu hơn một chút.
Hiện tại mình giống như một con thỏ trắng nhỏ.
Thợ săn còn cố ý vượt qua thiên sơn vạn thủy tới thăm mình, liếc mình một cái, nói với mình một tiếng "chúc ngươi ngủ ngon, mơ đẹp", sau đó đi về.
Loại cảm giác này.
Vô cùng quỷ dị.
... ...
Loại cảm giác này.
Quả thật vô cùng quỷ dị.
Nhất là sau khi Châu Trạch nhìn thấy cây bút này.
Phảng phất như từ nơi sâu xa nói cho anh biết, trong cây bút này có một con rắn độc đang ngủ đông, nó thè lưỡi chờ mình tới.
Loại chuyện như giết người đoạt bảo, ông chủ Châu cũng không nguyện ý làm. Trong tiệm sách của anh có không ít truyện huyền huyễn, cơ bản đều đi theo con đường cũ này. Ông chủ Châu cảm thấy làm chuyện này rất không có phẩm chất.
Vậy mà.
Trên thực tế.
Ông chủ Châu chỉ là người nói ngoài miệng.
Đã nói là không làm, kiên quyết không làm.
Nhưng trên thực tế khi gặp phải thứ tốt thì.
Cho dù bản thân có thể sử dụng hay không thể sử dụng.
Là người hay là cương thi.
Là đàn ông hay là phụ nữ.
Là người hay là thú.
Ông chủ Châu đều muốn mang hết vào nhà.
Vương Kha từng phân tích cho Châu Trạch, đại khái đây là vì khi còn bé anh sợ nghèo, cho nên sau khi lớn lên, bản năng khiến anh có một loại tham muốn giữ lấy cực mạnh, cũng có thể nói là đam mê sưu tầm.
Chỉ khi dựa vào việc trữ hàng mới có thể khiến bản thân cảm thấy an toàn.
Nếu không, cả ngày tâm tư hoảng loạn.
Điển hình nhất chính là sách Âm Dương của ông chủ Châu. Đến hiện tại anh vẫn chưa hiểu cách dùng cụ thể của nó là thế nào, thậm chí ngay cả mấy vị đông bắc đại tiên còn đang ngồi một góc ăn đất trong sách Âm Dương đây.
Muốn thả cũng không thả ra được.
Vậy mà.
Khi đối mặt với cây bút này.
Trong lòng Châu Trạch bắt đầu sợ hãi.
Tuy rằng thoạt nhìn thứ này rất giản dị, giản dị tới mức nó giống hệt như bút máy Anh Hùng Châu Trạch đã mua khi lên tiểu học.
Nhưng hơi đâm tay.
Ông chủ Châu hơi do dự.
Mặc dù quyển sách Âm Dương kia không dùng được, nhưng thu nó về, giấu trong nhà rất có cảm giác thành tựu. Anh không cưỡi được Đông Bắc Đại Tiên Nhi, nhưng thu bọn họ vào trong lại khiến anh rất có mặt mũi.
Chỉ là.
Cây bút máy trước mắt.
Khiến Châu Trạch sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nếu mang về mà.
Rất có thể sẽ mất mạng.
Mặc dù anh không biết rõ nguyên do cụ thể, nhưng loại dự cảm này lại hết sức mãnh liệt.
Hít sâu.
Hít sâu.
Lại hít sâu.
Sau đó lại hít sâu.
Tiếp tục hít sâu.
Cuối cùng, một lần nữa hít sâu!
Ông chủ Châu xoay người.
Lưu lại một bóng lưng tiêu sái quyết liệt cho cây bút đang nằm yên như người phụ nữ đã lột mất hơn phân nửa quần áo...
Đúng vậy.
Ông chủ Châu thuận theo tấm lòng.
Chuẩn bị rời khỏi.
Không cần biết mày là bảo bối gì, có tác dụng kỳ diệu gì.
Tao! Không! Muốn!
Dường như Châu Trạch xoay người quá mức nhanh chóng, đi ra ngoài quá mức quyết tuyệt.
Ngay cả chiếc bút đó cũng có chút trở tay không kịp.
Thân bút còn run một cái.
Thiếu chút nữa nó đã lăn từ trên bàn xuống đất.
Chỉ là.
Châu Trạch vừa đi được hai bước.
Liền dừng bước.
Thân thể anh bắt đầu run rẩy nhẹ, hai tay bắt đầu nắm chặt theo bản năng.
Không phải Châu Trạch đang đấu tranh tâm lý, cũng không phải anh có điều gì không nỡ.
Mà là vì ngay khi Châu Trạch mới vừa buông tha, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên cái ý thức trong cơ thể mình bắt đầu phát động.
Dưới điều kiện tiên quyết là Châu Trạch không triệu hoán anh ta.
Vậy mà anh ta lại chủ động phát lực.
Muốn cướp đoạt quyền khống chế thân thể này!
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Chuẩn bị cướp đoạt quyền?
Trên thái dương Châu Trạch có giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống. Châu Trạch cắn chặt răng, bắt đầu đấu tranh chống lại vị kia.
Cho dù Châu Trạch đã biết chuyện khiến anh ta thức tỉnh sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng có đôi khi đối mặt với cục diện nguy hiểm và bất đắc dĩ, Châu Trạch vẫn lựa chọn uống rượu độc giải khát như cũ.
Hiện nay.
Hậu quả xấu xuất hiện.
Anh ta muốn hồi phục sao?
Châu Trạch chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, móng tay trên hai tay anh bắt đầu chậm rãi dài ra, làn da trên tay cũng bắt đầu bày ra màu xanh đậm. Khóe miệng anh còn có răng nanh dài ra, Ở chỗ sâu trong đôi mắt có hắc ám kinh khủng đang lưu chuyển không ngừng.
- Cầm... ... Cây bút này.
Giọng nói đè nén của Châu Trạch truyền đến.
Nhưng ngay sau đó, màu đen trong mắt ông chủ Châu bắt đầu biến mất, một lần nữa lộ ra thanh minh.
- Dựa vào cái gì!
Đúng vậy, dựa vào cái gì!
Tuy nói hai người một người tổn thương cả hai cùng tổn thương, nhiều khi cả hai cùng nằm trên một chiến hào. Nhưng trên thực tế giữa hai người còn có quan hệ cạnh tranh cực kỳ rõ ràng.
Châu Trạch vốn không muốn lấy chiếc bút đó.
Hiện tại nếu cái vị trong cơ thể kia muốn.
Vậy mình lại càng không thể muốn!
- Ông!
Màu đen bắt đầu một lần nữa tràn ngập trong con ngươi Châu Trạch.
Châu Trạch lạnh lùng nói:
- Cầm nó! ! !
Ngay sau đó.
Màu đen lại biến mất, lần thứ hai khôi phục thanh minh.
- Không thể nào! ! !
Nếu có người ngoài ở đây, đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, đoán chừng người đó sẽ cho rằng bản thân mình vừa đụng phải một tên bệnh nhân tâm thần phân liệt, đang đứng ở đàng kia dùng giọng điệu khác nhau lầm bầm lầu bầu.
- Cầm nó, nó hữu dụng!
- Mơ tưởng! !
- Tên phế vật chết tiệt này!
ĐM.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
CMN mày còn công kích cả bản thân tao nữa à!
- Không phải lúc trước mày cũng sợ chết khiếp à? Chính là khi người của cầu Nại Hà xuất hiện, ngay cả khí tức mày cũng không dám lộ ra!
Ừm?
Cầu Nại Hà là vật gì?
Vì sao mình lại nói tới cầu Nại Hà?
Châu Trạch rơi vào trầm tư, nhưng anh không kịp trầm tư, bởi vì khí tức hung ác của ý thức trong cơ thể mình đang điên cuồng càn quét trong đầu mình.
- Cầm nó, cây bút này có tác dụng với tao!
- Đừng có nằm mơ!
- Ông!
Từng luồng khói đen bỗng từ bốn phương tám hướng bao trùm tới. Châu Trạch đưa tay vươn về phía chiếc bút máy kia, khói đen hóa thành một lợi trảo cuốn tới, câu chiếc bút máy kia lên, bay về phía bên này.
Nhưng ngay sau đó.
Trong mắt Châu Trạch lại biến đổi.
Móng vuốt sắc bén chuyển phương hướng, hung tợn nện bút máy lên trên vách tường!
- Bốp!
Chiếc bút máy đập lên vách tường rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ tan nát cõi lòng.
Nhưng ngay lúc đó.
Móng vuốt sắc bén lần thứ hai xuất hiện, bắt lấy chiếc bút máy, kéo về phía mình!
Chỉ là ngay sau đó.
Móng vuốt sắc bén lại mất đi khống chế, hung tợn nện bút máy xuống đất.
- Bốp!
- ... ... - Bút máy.
- Bốp!
- Bốp!
- Bốp!
- Bốp!
- @#


%&#! ! ! - Bút máy.
Rốt cục.
Khói đen cũng tiêu tán.
Sau khi cái ý thức trong cơ thể Châu Trạch hao phí lực lượng khổng lồ, không cam lòng một lần nữa ngủ say.
- Cầm nó... ... nhất định phải cầm nó... ... nó không phải Phán Quan Bút... ... nó là... ...
Có lẽ.
Hiện tại cái ý thức trong cơ thể Châu Trạch còn chưa đầy đủ năng lực cứng rắn đối đầu với Châu Trạch. Châu Trạch cũng có thể an ủi bản thân mình một chút, chí ít thân thể này, cái mệnh này vẫn thuộc về anh.
- Phù... ...
Nằm trên đất.
Toàn thân Châu Trạch đã ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc bút máy kia đã bị rơi tới có chút biến dạng, ngay cả mực bút máy cũng bị tràn ra, thê thảm không gì sánh được mà nằm trên mặt đất.
Châu Trạch nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đứng lên.
Thứ này.
Không thể nhận.
Chỉ là.
Vào lúc này.
Một bóng người bỗng xuất hiện ở bên cạnh bút máy. Đó là một người phụ nữ, người phụ nữ xa lạ lại quen thuộc.
Đàn ông luôn luôn có một loại cảm giác quen thuộc đối với người phụ nữ xinh đẹp.
Ha.
Người đẹp.
Có phải chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi không?
Nhưng trên thực tế, người phụ nữ này cũng không dễ nhìn.
Đặc biệt là bộ dáng hiện tại của cô ta.
Cô ta đứng ở nơi đó.
Trong đôi mắt chỉ còn lại một màu trắng bệch, như con rối gỗ, hoàn toàn mất đi chính mình. Thậm chí có thể nói là cô ta đã bị xóa mất bản thân.
Sau khi cô gái xuất hiện.
Ở một nơi khác.
Còn có một người đàn ông mặc quần áo tù xuất hiện.
Người đàn ông cũng đứng ở nơi đó, ánh mắt vô thần.
Bút máy bắt đầu run rẩy nhẹ, như đang thúc giục điều gì.
Lúc này, hai mắt Châu Trạch trừng lớn lên.
CMN.
Cây bút này.
Có chỉ số thông minh!
Ông chủ Châu có một loại dự cảm.
Nếu như hôm nay mình vui mừng khấp khởi mang cây bút này về nhà.
Có thể qua mấy tháng nữa.
Mình cũng sẽ đứng ở nơi này, bên cạnh hai người kia.
Ánh mắt đờ đẫn.
Hai mắt vô thần.
Đần độn.
Con mẹ nó, đây căn bản là một nguyền rủa.
Hơn nữa, dường như ngay cả trí nhớ của mình, ký ức của người sống đều có thể bị cây bút này lau sạch, loại lực ảnh hưởng này quá kinh khủng.
Người phụ nữ và tù phạm cùng nhau xông về phía Châu Trạch.
Móng tay Châu Trạch quét ngang qua, trực tiếp quét bay hai người kia. Nhưng ngay sau đó, bởi vì ông chủ Châu vừa nội đấu với bản thân, tiêu hao quá mức nghiêm trọng, anh chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, lại quỳ một chân trên đất.
Mà hai người vừa mới bị móng tay Châu Trạch xé rách lại một lần nữa ngưng tụ ra.
Tiếp tục chết lặng vọt về phía Châu Trạch.
Lần này.
Châu Trạch không kịp phản ứng, bị hai người cùng nhau đánh bay, đè xuống đất.
Bọn họ mỗi người một tay, liều chết mà đè Châu Trạch xuống, rõ ràng bọn họ không có thực thể, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy cảm giác áp chế mạnh mẽ trên linh hồn.
Châu Trạch chuẩn bị súc tích lực lượng phản kháng.
Nhưng anh vừa hất cằm lên, đã nhìn thấy cây bút máy vốn rơi ở vị trí xa xa.
Lại không biết từ lúc nào nó đã xuất hiện trên bộ ngực mình.
Ngòi bút đang nóivới mình.
- Dẫn tôi đi! Tôi có thể thực hiện giấc mộng của anh!
- Dẫn tôi đi! Tôi có thể khiến tâm tưởng của anh thành sự thực!
- Dẫn tôi đi! Tôi có thể khiến anh muốn gió được gió!
- Dẫn tôi đi! Tôi có thể khiến anh muốn mưa được mưa!
Một nam một nữ không ngừng mở miệng kêu gào với Châu Trạch.
Dường như trong những lời nói này có ẩn chứa mị lực nào đó.
Dụ dỗ các loại tâm tình như tham sân si hận trong nội tâm con người.
Khát vọng giữ lấy!
Nhưng ông chủ Châu thật sự có sức chống cự rất mạnh với ảo cảnh.
Hơn nữa vừa rồi ý thức trong cơ thể kia khát cầu cây bút này như thế, thậm chí không tiếc tiêu hao nguyên khí cũng muốn tạo phản chốn lại ông chủ Châu, ông chủ Châu vẫn đè nén không đồng ý.
Lúc này, nó chỉ kêu vài câu khẩu hiệu đã có thể khiến mình lạc đường quay lại?
Nếu như cái đồ chơi nhỏ này hữu dụng như vậy, các đồng chí bán hàng đa cấp đã sớm thống trị thế giới.
Nhưng hai người kia một bên áp chế Châu Trạch vẫn là đang không ngừng hô,
Nó liên tục kêu gào khiến Châu Trạch có chút phiền muộn.
Anh lập tức trực tiếp quay qua mắng cây bút máy trước mặt:
- Ngu ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận