Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 785: Lão An cụt một tay (2)

- Cầm lấy tảng đá, đúng rồi, bên trong có còn không?
Giờ phút này đã cho thấy một mặt ngoan độc của luật sư An.
Cho dù bàn tay đã bắt đầu thối rữa, cho dù thi độc rất có thể sẽ lan tràn đến toàn thân khiến cho thân thể và linh hồn của mình cùng bị thối rữa theo, nhưng anh vẫn muốn có được tảng đá màu xanh ở đây!
Người vì tiền mà chết chim vì ăn mà chết.
An Bất Khởi anh khó khăn lắm mới ôm được bắp đùi vàng.
Sao có thể dễ dàng để bắp đùi vàng biến mất được?
- Có, còn có.
Bé trai lập tức gật đầu.
Xoay người.
Đánh một quyền về phía vách giếng trước mặt!
“Rầm!”
Toàn bộ hầm mỏ đều bắt đầu chấn động.
Tảng đá nham thạch trên tường cũng bắt đầu rơi xuống.
Một màn tiếp theo
Khiến ánh mắt thân hình luật sư An đều run rẩy lên.
Một vách tường.
Một vách tường vĩ đại.
Một vách tường hoàn toàn do nguyên liệu màu xanh tạo thành!
Luật sư An hưng phấn liếm đầu lưỡi.
Ông chủ được cứu rồi.
Thậm chí.
Kể cả vị kia trong cơ thể ông chủ cũng rất có khả năng được cứu rồi!
Nhưng mà, đúng lúc này, luật sư An chợt phát hiện trong vách tường màu xanh giống như che giấu một cái bóng, không giống người, bởi vì thứ này quá nhỏ.
Bé trai nhìn vách tường màu xanh trước mắt lại một lần nữa lộ vẻ tham la.
Nhưng cậu lập tức lui về sau vài bước.
Cố tình khiến cho ý thức của mình khôi phục tỉnh táo.
Trước đó do cậu dưới lòng hiếu kỳ sử dụng.
Hít một hơi tảng đá nhặt được.
Sau đó càng không thể cứu vãn.
Hoàn toàn không dừng lại được.
Hiện giờ cậu cũng không dám để cho mình lại sa vào nữa.
Luật sư An nhìn tay mình, lại nhìn cái bóng trong vách tường kia, ngẫm nghĩ,vẫn nói:
- Đi, đi về trước, đón ông chủ đến đây!
Tất cả.
Đều phải nhanh!
Một vách tường vĩ đại như vậy bày ra ở đây, muốn lấy đi vốn không có khả năng, bóng dáng tồn tại bên trong đó rốt cuộc là thứ gì, hiện giờ cũng không phải lúc tiếp tục nghiên cứu.
Bởi vì luật sư An rõ ràng, bé trai đứng ở đây, có thể thủ vững lần một lần hai, nhưng tiếp theo rất có thể sẽ không khống chế nổi bản thân.
Thứ đồ chơi màu xanh này có lực hấp dẫn khủng bố rất khó miêu tả đối với cương thi!
Bé trai gật gật đầu.
Đi đến bên người luật sư An, nâng luật sư An lên.
Một lần này.
Luật sư An không phản kháng, đồng thời nhắc nhở, phía trước có sâu.
Bé trai không lên tiếng.
Tăng tốc tiến lên.
Từng bọt nước văng lên, luật sư An chỉ cảm thấy bên tai không ngừng truyền đến tiếng gió nhanh mạnh, sau đó nhanh chóng quay trở về trong lối đi cao cỡ nửa người kia.
Bé trai không dừng bước, tiếp tục tiến lên, chờ đi đến dưới miệng hầm, một tay bé trai cầm lấy quần áo luật sư An, một tay bám vách tường.
“Vèo vèo vèo!”
Tốc độ bò sát này.
Thật tuyệt!
Cuối cùng.
Luật sư An nhìn thấy sao trên trời.
Mẹ nó.
Cuối cùng lên tới đây.
Bé trai thả luật sư An xuống, sau đó bắt đầu sờ soạng trên người mình, túm được vài con trùng mềm màu đen, nhưng giống như luật sư An suy đoán, những con trùng mềm này là tồn tại khủng bố len lỏi mọi chỗ đối với người bình thường, nhưng không hề là gì đối với cương thi.
Chính là.
Khiến luật sư An khóc không ra nước mắt.
Nửa bàn tay trước đó.
Hiện giờ nửa cánh tay mình đã bắt đầu nổi lên màu đen.
Nước mủ bắt đầu không ngừng nhỏ xuống.
Từng mùi tanh hôi bắt đầu dần dần tràn ngập.
Còn không xử lý nữa, thân thể này của mình thật sự phải nằm lại đây.
Bé trai nhìn tay luật sư An, không biết phải làm sao.
Luật sư An cắn chặt răng.
Nếu ông chủ ở đây, lấy năng lực của ông chủ, có thể dùng móng tay lấy thi độc đang khuếch tán trong cơ thể mình ra.
Nhưng bé trai này.
Nếu như cậu ta dùng móng tay.
Vậy chính là luật sư An ghét bỏ mình chết không đủ nhanh.
Quan trọng nhất là, hiện giờ ông chủ như vậy, còn dùng móng tay như thế nào?
- Làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao?
Luật sư An quát lên:
- Chặt gãy cho ông đây!
Nói xong.
Luật sư An giơ cánh tay kia của mình lên.
- Nhanh chút! Không cho dùng móng tay của cậu!
Bé trai không do dự nữa, bởi vì lại do dự nữa, chờ thi độc khuếch tán đến trước ngực, sự tình sẽ không thể đảo ngược.
Lúc này.
Hai tay bé trai túm lấy cánh tay luật sư An.
Rồi sau đó.
Phát lực.
Xoay!
“Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!”
- A! A! Ối! A!
Từng âm tiết.
Đều thốt ra thật cao.
Từng bẻ mía chưa?
Lúc này luật sư An cảm thấy cánh tay mình giống như cây mía, bị vặn vẹo, bị bẻ gãy, bị xé nứt, bị kéo đi!
Cảm giác đau đớn kịch liệt đánh úp lại.
Giống như từng cuộn sóng khủng bố.
Bé trai đứng ở bên, cầm cánh tay gần như nửa hư thối của luật sư An trong tay.
Luật sư An lảo đảo người.
Nhưng vẫn cố gắng khiến cho mình không lập tức hôn mê.
Nhanh chóng nói:
- Thông báo bọn họ đưa ông chủ đến đây, cậu canh giữ ở đây, ngăn cản bất cứ kẻ nào tới gần!
Nhanh chóng nói xong những lời này.
Luật sư An trợn trắng mắt.
Cả người xoay tròn.
“Phịch phịch.”
Té xỉu trên đất.
Bé trai nhét cánh tay kia của luật sư An vào trên đất, đi đến bên người luật sư An, ngồi chồm hổm xuống.
Ánh mắt.
Hơi phức tạp.
Cậu lại đứng lên.
Đi tới miệng giếng, nhìn xuống xem, trên mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng vẫn lại quay về, ngồi xuống bên cạnh luật sư An, lấy di động của mình ra.
Bấm điện thoại.
Rồi sau đó.
Cậu xé quần áo luật sư An, giúp luật sư An băng bó vết thương.
Qua đại khái chừng mười lăm phút.
Luật sư An chậm rãi tỉnh lại.
Anh nhìn thấy bé trai ngồi trước mặt mình, mở miệng nói:
- Bọn họ còn chưa tới?
- Sắp.
Bé trai quay đầu lại, nhìn luật sư An đã sắc mặt trắng bệch.
Luật sư An thở phào một hơi, hơi vui mừng nói:
- Tôi còn thật lo lắng cậu sẽ không gọi điện thoại.
Bé trai không nói gì.
- Thứ đồ này có lực hấp dẫn rất lớn đối với cương thi đi.
Giống như một kẻ nghiện, trong lúc vô ý phát hiện tất cả kho hàng đều là ma túy.
Sao có thể nỡ chia sẻ với người khác được?
Phải biết rằng.
Kể cả cá mặn như ông chủ Châu.
Nhưng đều hoàn toàn để bụng tảng đá màu xanh này!
Bé trai vẫn không nói chuyện.
- Đừng ngượng ngùng, tôi biết, cậu không muốn có lỗi với tôi, ở trong lòng cậu, tôi vẫn còn có một chút phân lượng.
Bé trai khẽ nhíu mày.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Luật sư An định ngồi dậy, lại bởi vì không có một cánh tay, cả người hơi lảo đảo, thêm nữa bởi vì mất máu quá nhiều thân mình quá mức suy yếu, định lật người đứng lên cũng không làm được.
Dù sao.
Không phải ai cũng có thể làm Dương Quá.
Bé trai đỡ luật sư An ngồi dậy, dựa vào mình.
Sau đó.
Giống như hơi chần chừ.
Mở miệng nói;
- Không phải bởi vì anh.
- Hả? Đừng ngượng ngùng, tôi hiểu, đàn ông mà, đều sĩ diện, kín đáo.
Trên mặt bé trai hiện lên vẻ hoang đường.
Đáp lại:
- Hồn huyết của tôi ở chỗ Oanh Oanh, tôi không phản bội được.
- ... ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận