Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1513: Phùng Tứ thiết cốt* leng keng (1)

(*ở TQ, từ này mang nghĩa miêu tả sự mạnh mẽ, ẩn dụ về sự kiên định và ý chí bất khuất)
- Tìm được không?
Luật sư An đứng ở bên cạnh một cái giếng mà hỏi Phùng Tứ - người đang đi tới với một quyển sổ ở trong tay.
- Nghe nói, người dám làm việc nghĩa, buổi tối trên đường tan làm, ở miệng giếng lân cận nơi này, có người cướp bóc, Vương Cường đi cứu người, người thì đã cứu được, nhưng bản thân thì lại bị chọc cho hai dao, hơn nữa mỗi dao đều nằm ở vị trí nguy hiểm.
- Nghe người già trong thôn nói, lúc ấy, bên cạnh cái giếng đó là là một vũng máu lớn, sau đó Vương Cường được đưa lên xe cứu thương, những bởi vì cấp cứu thất bại mà tử vong.
- Tên cướp thì sao?
- Bị bắt, bắn chết.
Luật sư An đưa đầu lên đến trên miệng giếng, thò đầu vào trong thăm dò một chút, nói:
- Vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khí tức hiện tại đang phát ra từ miệng giếng này, hẳn là Vương Cường rồi.
- Ừm.
- Được rồi, anh hộ pháp cho tôi, tôi đi xuống tìm anh ta trò chuyện một lát. - Luật sư An nói.
- Hay là để tôi đi đi, dù sao hiện tại tôi cũng có chức quan, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Luật sư An nghe vậy, có chút u oán liếc mắt nhìn Phùng Tứ một cái.
Phùng Tứ nhún vai một cái:
- Tôi cũng không cố ý muốn thể hiện ở ngay trước mặt anh.
- Không có vấn đề gì cả, một ngày nào đó, tôi có thể thể hiện ngược lại.
- Tôi tin tưởng sẽ có ngày đó.
Phùng Tứ đứng vững, nhắm hai mắt.
Thân thể lay động một trận, một cách tự nhiên mà nghiêng người dựa vào trên người của luật sư An.
Luật sư An bĩu môi, đưa tay đặt đầu của đối phương lên trên bả vai của mình.
Mười lăm phút sau, đôi mắt Phùng Tứ chậm rãi mở ra, duỗi người.
- Nói xong rồi?
- Nói xong rồi.
Lấy thân phận cao quý của một vị phán quan đai vàng, chạy tới trò chuyện với một thổ địa nhỏ một sơn thần nhỏ, hơn nữa còn là cái loại sơn thần thổ địa chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị, muốn trò chuyện gì đó thật ra đều rất đơn giản.
Giống như là đi lừa gạt tiểu bạch vừa mới vào nghề vậy, bạn nói cái gì thì người ta tin cái đó, toàn bộ hành trình đều là kiểu nhìn không hiểu nhưng có vẻ rất lợi hại mà nhìn bạn mặc cho bạn lừa gạt.
Phùng Tứ lấy ra một tờ giấy lớn màu vàng có kèm theo phù văn từ trong túi, bên trên lại có thêm ấn ký linh hồn của một người nữa.
- Hẳn là không còn lại bao nhiêu nữa chứ?
Phùng Tứ lắc lắc tờ giấy màu vàng, tự hỏi.
- Xử lý mọi chuyện xong sớm một chút, về sớm một chút, đúng rồi, khi nào thì anh quay về địa ngục?
Lần này, bởi vì liên quan đến chuyện nhiệm vụ nên Phùng Tứ mới có thể hoàn dương, đời sau khi nhiệm vụ đại thanh tẩy lần này kết thúc, đám phán quan hoàn dương nhất định phải trở về, còn tuần sứ thì có thể lưu lại một phần nhỏ để đặt nền tảng cho hệ thống ba cấp – thiết định mới của âm ti cho dương gian.
- Hai ngày nữa.
- Ồ.
Trên tờ giấy màu vàng lớn là Khế ước linh hồn được viết bằng phù văn, hai người luật sư An cùng Phùng Tứ ra tay làm việc, trên phương diện chi tiết thật sự không được lựa chọn.
Bọn họ cũng không tin loại chuyện hoang đường kiểu anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt hay mọi người cạn hết ly rượu này chúng ta chính là người một nhà gì đó.
Mà là trực tiếp biến thành một loại quan hệ khế ước nửa phụ thuộc.
Dùng loại phương thức này cưỡng chế buộc định hệ thống sơn thần thổ địa còn chưa thành hình này vào với tiệm sách.
Xây dựng nên một đoàn đội chung quanh Thông Thành với tiệm sách làm trụ cột.
Chuyện này đối với tiệm sách mà nói, thực sự không tính là gì, cũng không tính là lợi dụng bọn họ, dù sao, bản thân ông chủ cũng chính là người Thông Thành, thái độ của ông chủ cũng vẫn luôn là ở bên ngoài hồng thủy ngút trời cũng không thành vấn đề, đừng gây chuyện ở địa bạn của anh thì anh sẽ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Về điểm này, ngược lại thì lại đúng với chức trách của những sơn thần thổ địa này, sở dĩ tập hợp bọn họ lại, một là hy vọng có thêm một ít tai mắt quan sát những chuyện gió thổi cỏ lay ở bên trong địa bàn thành phố này, thứ hai chính là đề phòng bọn bọ làm ầm ĩ dẫn tới náo loạn gì đó.
- Đúng rồi, vị trí tuần sứ của ông chủ, anh vận động đến đâu rồi?
Phùng Tứ lắc đầu một cái, nói:
- Nếu như không có chuyện ngay từ đầu đã bắt hai tiên nô kia làm phân bón tự mình dùng mà nói, đơn thuần lên báo một đợt, đã dư cho một tuần sứ rồi.
- Theo bộ dạng này của anh, không dễ làm sao?
Nếu như bạn đã tham ô gì đó, lại dùng chuyện này để tranh thưởng thì cũng không quá thích hợp, đây là xem âm ti thành kẻ ngu hay là tự xem bản thân là kẻ ngu mà lừa gạt đây?
- Ồ, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?
- Quan sát trước đã.
Phùng Tứ lên xe trước, ngồi vào vị trí phó lái, tiếp tục nói,
- Tôi đã liên lạc nhân viên có liên quan rồi, đến lúc đó lại trò chuyện với bọn họ một phen.
- Ừm, là phải trò chuyện thật vui vẻ một phen.
Luật sư An khởi động xe.
- Được rồi, đoán chừng chỉ còn lại một hai người nữa thôi, trước tiên kết thúc phần công việc hôm nay đi, chạy chức quan cho ông chủ quan trọng hơn.
- Được, anh chỉ đường đi.
Bốn mươi phút sau, trong một thôn trấn ở bên cầu lớn Tô Thông*, luật sư An ngừng xe lại.
(*cầu Sutong bắc qua sông Dương Tử)
Phùng Tứ cùng luật sư An đồng thời xuống xe.
Hai người đi xuyên qua trấn, một đường đi vào bên trong, ngừng lại ở trước sân của một căn nhà trệt hoàn toàn đổ nát.
Căn nhà này đã đổ nát được rất lâu rồi, thoạt nhìn qua thì là dáng vẻ không có người ở từ rất lâu rồi.
Chẳng qua là lúc này.
Trong sân có hai người một nam một nữ.
Ở chính giữa còn có một bàn thờ, bên trên đặt nhang đèn, người đàn ông mặc áo tay ngắn màu đen, mang bông tai, lúc này đang quỳ rạp về phía bàn thờ.
Phùng Tứ có chút buồn cười nói:
- Chính mình cũng đã biết rõ, còn làm ra loại chuyện kiểu này, lừa mình dối người gì chứ.
- Thứ quan trọng là loại nghi thức này, chứ không phải là quá trình.
Luật sư An dùng một loại giọng điệu của người từng trải mà nói với Phùng Tứ:
- Giống như những loại tông giáo như Phật giáo hay Đạo giáo vậy, thứ các tín đồ hưởng thụ luôn là quá trình này, về phần kết quả, có ai thực sự thấy được kết quả sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận