Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 361: Lão đạo táo bạo!

- ĐM, tỉnh, thực sự tỉnh, mẹ trứng! ! !
Lão đạo hơi kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Lãng.
Mới vừa rồi lão nhìn thấy ngón tay Hứa Thanh Lãng giật giật.
Ngay sau đó, thân thể cậu ta cũng hơi chuyển động.
- Lão Hứa, cậu nhanh chóng tỉnh dậy đi, mở hậu cung tranh bá của cậu đi!
Lão đạo kêu lên, dự định thêm một mồi lửa!
Ngay sau đó.
Thân thể Hứa Thanh Lãng co quắp một trận, cậu ta nghiêng người theo bản năng, hướng phía dưới giường nôn khan.
Lão đạo trực tiếp đặt chậu nhựa vốn chứa quần áo của mình, nay đã trống rỗng đặt phía dưới đầu Hứa Thanh Lãng, tay còn lại vuốt vuốt sau lưng Hứa Thanh Lãng:
- Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.
Hứa Thanh Lãng nôn khan một hồi lâu nhưng không phun ra được thứ gì. Nếu Châu Trạch ở chỗ này, hẳn anh có thể nhìn ra, vì thời gian Hứa Thanh Lãng hôn mê quá lâu, dẫn đến cơ năng thân thể lâm vào trạng thái nửa nghỉ ngơi. Loại hiện tượng nôn khan này có chút giống với người đang ở trong băng thiên tuyết địa một thời gian dài, đột nhiên nhiệt độ tăng lên...
Dù sao lão Hứa cũng chỉ hôn mê, là một loại chủ động phong bế bản thân do "tâm bệnh" tạo thành, không giống với "người sống thực vật".
Trên thực tế, phần lớn người sống thực vật đều có khả năng tỉnh lại rất thấp. Hơn nữa cho dù bọn họ có thể may mắn tỉnh lại, muốn tiếp tục sinh hoạt như người bình thường gần như là chuyện không thể nào. Phần lớn người vẫn luôn tiếp tục trạng thái đần độn ngơ ngác, không thể tự gánh vác cuộc sống.
Về phần người tỉnh lại sau khi sống thực vật vẫn có thể nhớ kỹ tất cả mọi chuyện trước kia, còn có thể tiếp tục "haiii" với cuộc đời này.
Loại chuyện đó, cơ bản đều chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết tình cảm và trong phim truyền hình trên ti vi.
Nôn mửa một hồi.
Sau đó Hứa Thanh Lãng mở mắt ra.
Liếc mắt nhìn lão đạo và tiểu loli bên cạnh.
Sau đó cậu ta lại hôn mê, nặng nề nghiêng đầu lại ngủ tiếp.
Lần ngủ này chỉ là thân thể nghỉ ngơi, thật ra người đã tỉnh.
- Cậu chờ một lát, ha ha, tôi đi hầm chút canh cho cậu tẩm bổ, tẩm bổ toàn thân.
Lão đạo vui vẻ chạy ra ngoài.
Tiểu loli liếc nhìn Hứa Thanh Lãng nằm trên giường, ngực không ngừng phập phồng rất nhỏ.
Bĩu môi.
Nhỏ giọng thì thầm:
- Đúng thật là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Lão Hứa tỉnh là chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Lão đạo bận trước bận sau hầu hạ, để lão Hứa ăn uống chút gì đó mới tiếp tục ngủ. Cuối cùng lão đạo cũng rỗi rãnh tắm rửa một phen, thay một bộ đạo bào sạch sẽ, đi xuống tầng, về tới vị trí quầy bar của bản thân mình.
Một bình rượu lão Hoàng, một chồng trà khô Bạch Bồ
Trước mặt lại đặt một phần báo chí.
Thỉnh thoảng, lão đạo nhấp một ngụm rượu Thiệu Hưng nho nhỏ, sau đó lại lấy hai miếng trà khô ném vào trong miệng. Lão ngâm nga một điệu hát dân gian, đọc báo, học theo ông chủ trộm sống kiếp phù du, tận hưởng thời gian rảnh rỗi.
Chậu cây lớn kia được đặt ngay bên cạnh lão đạo. Tất cả muỗi trong phòng đều bị nó ăn mất. Đại ngộ mà chỉ có ông chủ mới được hưởng lúc trước, giờ đây chính lão đạo cũng được hưởng.
Ban ngày, bình thường rất ít khách hàng. Có đôi khi lão đạo ngồi cả ngày ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm. Chỉ có điều, lần này mới vừa tiến vào trạng thái, lập tức có ba người đi vào phòng sách.
Lão đạo có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, trưng ra khuôn mặt tươi cười.
- Ba vị, uống chút gì không?
- Một bình Long Tỉnh đi.
Người tới là hai người trẻ tuổi thêm một ông lão tuổi tác còn lớn hơn lão đạo một chút.
- Được rồi, ngồi bên kia chờ một hồi.
Lão đạo về phía sau pha trà.
Hai người trẻ tuổi dìu ông lão, chọn một vị trí cách quầy bar không xa, ngồi xuống.
Trên mặt ông lão đầy vết đồi mồi, chống gậy, mặc một chiếc áo thun ngắn tay, ngồi xuống ghế dưới sự nâng đỡ cẩn thận tỉ mỉ của người trẻ tuổi.
Hai người trẻ tuổi ngồi đối diện ông ta, một người lấy máy ghi âm ra, một người khác lại lấy một bản bút ký ra, tùy thời chuẩn bị ghi chép gì đó.
- Nha, phỏng vấn sao?
Lão đạo bưng ấm trà và ly trà đi tới, bày từng thứ một ra, cuối cùng mới rót trà.
- Ừm. - Một trong số hai người trẻ tuổi lên tiếng, chỉ ông lão trước mặt, nói: - Đây là cựu chiến binh thời kháng chiến.
- A, lão ca ca, thật ngưỡng mộ!
Lão đạo giơ ngón tay cái lên với ông lão kia.
Ông lão đang ngồi nơi ấy chỉ rụt rè gật đầu. Răng của lão ấy cũng không còn nhiều, xem ra ngay cả nói chuyện cũng có chút miễn cưỡng. Mà có vẻ như tai ông ta cũng không còn linh mẫn nữa.
Nói khó nghe một chút, thật ra tới tuổi này rồi, gần như đã bước một chân vào quan tài.
Lão đạo cảm thấy đáy lòng buồn bã, nói thẳng: "Nói như vậy, bữa trà hôm nay tôi mời, ba vị, tôi không muốn lấy chút lợi nhỏ này từ ba vị.
- Cám ơn ông chủ. – Hai người trẻ tuổi nói lời cảm ơn với lão đạo.
- Khách khí khách khí, đây là chuyện tôi nên làm.
Bình thường, lão luôn luôn tính toán chi li, thế mà lúc này khó có được hào phóng một hồi. Sau khi trở lại phía sau quầy bar lấy một ít hoa quả khô, hạt dưa các loại vào mâm nhỏ, bưng tới đặt lên bàn, lão đạo cũng không đi xa. Chính lão ngồi xuống cắn hạt dưa, dựa vào một bên quầy bar vừa cắn vừa nghe.
Lão đạo là người được sinh ra trong hai mươi năm kiến quốc, không trải qua năm tháng chiến tranh, nhưng tập tính con người vốn là ưa thích nghe chuyện cũ, nghe tin vỉa hè.
Mấy năm trước, thật ra vẫn có không ít người kể chuyện, thế nhưng sau này, người kể chuyện cũng từ từ tuyệt tích.
- Lão tiên sinh, hiện tại chúng ta bắt đầu nhé?
Người trẻ tuổi hỏi.
Ông lão gật đầu.
Phỏng vấn cứ bắt đầu như vậy.
Hẳn hai người trẻ tuổi này là phóng viên của tòa soạn nào đó, đang làm chuyên mục phỏng vấn lính già kháng chiến.
Ông lão nói câu đầu tiên.
Khiến đáy lòng lão đạo giật thột.
Đơn giản là mặc dù ông lão này nói chuyện rất chậm, cũng có hơi mơ hồ, nhưng khẩu âm Thiểm Bắc đặc sệt khiến lão đạo cảm thấy thân thiết hết sức.
Mẹ nó.
Đồng hương!
Lão đạo do dự xem bản thân mình có nên mang thêm chút đồ ăn gì lên cho họ không, khoản tiền để chi trả cho những món ăn đấy lão đạo sẽ tự chi ra. Đồ công là đồ công, đồ tư là đồ tư, lão đạo không đến mức phải len lén kiếm lời từ ông chủ Châu.
Dù sao.
Ông chủ Châu cũng nghèo như vậy.
Nhìn bộ dạng cầm chặt ngân tệ không buông tay của ông chủ tối hôm qua.
Trong lòng lão đạo cũng cảm thấy thương cảm.
Phải cần chấp niệm sâu tới cỡ nào mới làm như thế được?
Ông lão vẫn đang tiếp tục phỏng vấn, lão nói rất chậm, thế nhưng trật tự rõ ràng.
Như đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần trong đầu… Không đúng, hẳn là ông ấy đã đối mặt với phỏng vấn như thế này không biết bao nhiêu lần, dần dần, nên nói như thế nào… cũng thành thói quen.
- Bởi vì tôi đã từng ở quốc quân, cho nên trong một thời gian rất dài, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được. Dần dần, tôi cũng dưỡng thành thói quen kiệm lời ít nói.
Ông lão tự thuật đến đây thì.
Phóng viên trẻ tuổi lập tức nói: "Khổ cực cho ông rồi, Giả lão tiên sinh.
Một khác phóng viên lại nâng bình trà lên, rót cho ông lão một ly trà, đưa đến trước mặt ông lão.
Lão đạo ở bên cạnh, vừa cắn hạt dưa vừa vui vẻ nghe chuyện.
Thời đại đó, có rất nhiều chuyện khó có thể nói rõ đạo lý. Nhưng ít ra, phong khí của xã hội bây giờ là tiến bộ và sửa đổi sai lầm. Sự hiểu biết của mọi người cũng không bị giới hạn như ngày trước nữa.
Chỉ cần là người đã từng chảy máu vì nước, thật ra, không cần tính toán thân phận, cũng không cần cố kỵ phương diện đạo đức cá nhân. Bản thân bọn họ vốn đã đáng được tôn trọng.
- Năm đó tòng quân, thật ra cũng vì có thể được ăn cơm no. Khi đó tôi còn nhỏ, khi tòng quân tôi chỉ mới 14 tuổi, không có văn hóa gì, cũng không hiểu đạo lý lớn gì. Rất nhiều đạo lý đều phải đợi mãi tới sau này tôi mới hiểu được. Cũng hiểu việc đánh giặc là vinh quang.
- Đánh vài trận đơn lẻ, lảo đảo, tới năm 45, quân đội đóng quân ngay Thiểm Tây.
- Lúc đó tôi ở quân đoàn số 1 quân 30 sư 90 doanh 3 liên 3 bài 2, tư lệnh Hồ Tông Nam, quân trưởng Lỗ Sùng Nghĩa, sư trưởng Vương Hội Dân, đội trưởng Cao Thụ Huân, đại đội trưởng họ Trần, trung đội trưởng họ Lưu.
- Tôi nhớ rất rõ ràng, vẫn có thể nhớ kỹ phiên hiệu của bộ đội lúc đó. Lúc đó người bề trên mạnh mẽ yêu cầu chúng tôi phải nhớ rõ, nói rằng sau này cho dù chúng tôi có chết trận, tới địa ngục rồi, cũng phải liên hệ với anh em chiến hữu bên dưới xua đuổi lũ Nhật Bản.
Hai phóng viên vẫn đang ở bên cạnh kiên nhẫn ghi chép. Những điều này không lâu sau sẽ được đưa lên báo, mục đích là để tăng sự quan tâm và bảo vệ của xã hội đối với mấy cựu chiến binh kháng chiến này, nhất là quốc quân.
Chỉ nhìn vành mắt hai gã phóng viên đã phiếm hồng tới trình độ như vậy.
Đủ biết, sau khi bản tin này được đăng báo, nhất định sẽ có không ít người vì bản tin này mà rơi lệ. Tất cả mọi người sẽ vì những cựu chiến binh kháng chiến này mà cảm động, đồng thời cũng sẽ mắng... ...
Lão đạo ở bên cạnh nhíu nhíu mày.
Không đúng.
Vào năm 45 làm gì có quân trưởng nào tên Cao Thụ Huân?
Vì sao lão đạo lại nhớ Cao Thụ Huân là quân trưởng năm 40 nhỉ?
Hơn nữa Cao thị là lão tướng quân đội Tây Bắc Phùng Ngọc Tường, vì sao lại chạy tới làm tay sai cho Hồ Tông Nam?
Lại nhìn nhìn ông lão này.
Ah.
Hẳn là ông ta nhớ lộn.
Dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi.
Nhớ lộn cũng bình thường.
Lão đạo không nói gì, tiếp tục nghe tiếp.
- Quân đội di chuyển địa điểm đóng quân đến Hán Trung Thiểm Tây, sau đó ở Bá Kiều Tây An, Vị Nam… đã giao thủ với quỷ Nhật.
- Tôi đã quên phiên hiệu của quân đội Nhật, chỉ nhớ rõ súng của người ta tốt hơn súng của chúng ta nhiều. Người ta dùng Shiki 38, quân đội chúng ta lại dùng Hồ Bắc điều.
- Chiến đấu rất kịch liệt, quân đội chúng ta thương vong nhiều hơn quỷ Nhật nhiều. Bởi vì lúc đó tôi còn nhỏ, các chiến hữu rất quan tâm chăm sóc tôi. Có một lần trong một chiến tranh, đạn pháo của quỷ Nhật nổ tới đùi tôi. Lúc đó tôi không biết đau, dù máu chảy ướt quần, trong giày cũng toàn là máu. Là các chiến hữu của tôi đã cứu tôi, đưa tôi đến bệnh viện chiến địa dưỡng thương... ...
... ... ...
- Chờ sau khi đánh quỷ Nhật xong, khi chiến tranh giải phóng, đại đội trưởng của chúng tôi dẫn theo chúng tôi tới trận khởi nghĩa.
- Bởi vì.
- Người Trung Quốc không đánh người Trung Quốc... ...
Một phóng viên đã cầm giấy ăn lau nước mắt.
Bên cạnh, phóng viên còn lại nghẹn ngào: - Người Trung Quốc không đánh người Trung Quốc, tốt, nói đúng lắm, thật ủy khuất cho ông, Giả lão tiên sinh. Mấy năm nay, ông đã phải chịu khổ, chịu ủy khuất nhiều rồi, sớm muộn gì ông cũng sẽ được hồi báo.
- Đây là thù lao lần phỏng vấn này của chúng tôi, xin ông nhận lấy, cải thiện tình hình cuộc sống...
- Tổ quốc nhân dân sẽ không quên ông, xã hội cũng sẽ không quên ông, chúng tôi sẽ tuyên truyền giúp ông... ...
- Chờ đã, chờ đã! ! !
Lão đạo đang đứng bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, lập tức đi tới trước, dùng sức gõ bàn một cái, quát lớn:
- Các người đang nói tầm bậy tầm bạ cái quái gì vậy!
- Ông chủ, ông chủ nói vậy là có ý gì? - Phóng viên trẻ tuổi cau mày nhìn ông chủ.
Lão đạo không vội vã quan tâm tới hai phóng viên, mà chỉ ông lão vừa kết xong chuyện, đang cất phong bì thật dày kia vào túi, mắng:
- Càng kể càng kỳ cục!
- Việc mà người thế hệ trước cảm thấy tự hào nhất, chính là cho dù máy bay quỷ Nhật có ném bom thế nào, cũng không khiến quỷ Nhật qua được Phong Lăng Độ!
- Con mẹ nó ông cũng đánh giặc ở Bá Kiều, Vị Nam.
- Đánh cái con bà nó.
- Ông đi về hỏi lũ Nhật Bản xem, năm đó bọn chúng có thể đi qua Hàm Cốc quan không!
Nói xong.
Lão đạo lại chỉ vào hai phóng viên trẻ tuổi còn đang trong trạng thái "cảm động Trung Quốc":
- Hai người các người đầu ngập nước rồi hay sao, tùy tiện mời một tên lừa gạt tới phỏng vấn? Còn khóc bù lu bù loa… Trong đầu các người đều là bột nhão sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận