Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 214: Áo giáp võ sĩ! (2)

Nhưng sau khi màn sáng mở ra, cho dù có thể lập tức thu nhẫn, nó cũng sẽ tiếp tục tồn tại thêm một thời gian ngắn.
Nói cách khác, mới vừa rồi, Châu Trạch đã dùng nhẫn một lần nữa chỉnh lại kết giới, vừa giam giữ nữ Ninja đồng thời cũng giam giữ bản thân ở trong này.
Rất khó có thể tưởng tượng, sau thời gian lâu như vậy rốt cuộc thân thể của chính mình sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.
Nếu là trước đây, mỗi lần bản thân mình tiến vào loại trạng thái này chỉ tồn tại không bao lâu, sau đó sẽ vì thân thể hư hao không chịu đựng nổi mà kết thúc. Nhưng lần này, ý thức cùng thân thể của mình lại vì cái gương này mà bị phân cắt, điều đó cũng đồng nghĩa với thân thể anh không thể nào trực tiếp ảnh hưởng tới ý thức được. Mà kết quả sau cùng chính là thân thể anh triệt để không chịu nổi gánh nặng, mãi cho đến khi sụp đổ!
Ngực của Châu Trạch không ngừng phập phồng.
Thời gian trôi qua nhiều thêm một phút, bản thân Châu Trạch lại càng nguy hiểm một phút.
Nhưng anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác, cũng càng không có chỗ trống để vãn hồi.
Chỉ có thể tiếp tục ngồi như vậy.
Chờ như vậy.
Từng tầng quang huy nhàn nhạt trong suốt không ngừng bay lên từ trên người Châu Trạch, phản ứng của ý thức có thể ảnh hưởng đến thân thể, thân thể tan vỡ cũng có thể ảnh hưởng đến ý thức.
Một chiếc gương, ngăn cách tất cả.
Thậm chí, cho dù Châu Trạch có muốn cắt đứt liên hệ giữa linh hồn cùng thân thể, biến bản thân thành một cô hồn dã quỷ cũng không được, linh hồn cùng thân thể không liên quan gì đến nhau, tương đương với cùng nhau trói chặt vào một tảng đá, sau đó lại cùng nhau chìm vào đáy biển, chết đuối.
Kết cục sau cùng chính là cả hai đều chết toi, cho dù là phe nào cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Rõ ràng màn sáng màu xanh lam cũng đang không ngừng tiêu giảm đi.
Nhưng Châu Trạch cảm thấy bản thân mình không thể chống đỡ nổi tới thời khắc màn sáng hoàn toàn tiêu tán.
Cái hố này.
Quá sâu.
- Lần này thật sự muốn đùa chết bản thân rồi.
Đúng lúc này.
Châu Trạch bỗng nhiên nhìn thấy trên da dẻ của mình lại lộ ra một tầng vật chất màu đen, chúng nó giống hệt như thuốc cao da chó đang không ngừng phủ kín cơ thể mình.
- Thứ rác rưởi gì…
Châu Trạch đưa tay lên theo bản năng muốn đập bay cái thứ rác rưởi mới xuất hiện trên cơ thể mình kia.
Nhưng ngay sau đó.
Anh dừng động tác.
Bởi vì anh nhìn thấy sau khi thứ đồ màu đen này bao phủ cơ thể mình.
Tốc độ trong suốt của cơ thể mình.
Rõ ràng đã chậm hơn nhiều.
- Cô làm cái gì vậy? - Bạch Oanh Oanh rất suy yếu dựa trên mặt đất, nhìn tiểu loli đi tới đống đá lộn xộn bới tung lên.
- Lúc cô sống đúng là đáng bị ngâm lồng heo.
Tiểu loli hung tợn mắng.
Sau đó cô bé không ngừng moi móc áo giáp từ trong đống đá lộn xộn trước mặt. Lúc trước quỷ võ sĩ thứ hai bị một đao của Tào Đỉnh đánh vỡ đầu, cho nên ngoại trừ mũ giáp không còn thì những bộ phận khác của áo giáp vẫn còn nguyên. Mà ở phía dưới tượng điêu khắc, võ sĩ cuối cùng bị tượng Tào Đình thiêu đốt kia lại hoàn toàn trái ngược, ngoại trừ mũ giáp ra những bộ phận còn lại đều đã bị thiêu rụi.
Vừa lúc có thể giúp tiểu loli đào được nguyên một bộ.
Tiểu loli mang theo thứ đó đi tới.
Cúi người.
Mặc áo giáp kia vào người Châu Trạch.
- Có tác dụng không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Cho dù chỉ là một chiếc dao phay, nhưng nếu được một vong hồn đặt bên người tẩm bổ năm trăm năm cũng có thể biến thành pháp khí. - Tiểu loli rất khinh thường mà liếc Hứa Thanh Lãng một cái, tiếp tục làm chuyện của mình.
Rất nhanh.
Tất cả bộ phận thân thể của Châu Trạch đều đã được khoác lớp áo giáp Nhật Bản màu đen kia vào.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt cót két.
Tiếng vỡ vụn còn đang truyền đến.
Ngay từ đầu tiểu loli còn rất lo lắng.
Nhưng sau khi cô ấy quan sát kỹ lại phát hiện.
Hiện tại không phải thân thể Châu Trạch đang mục nát, mà là bộ áo giáp này đang từ từ rạn nứt, điều này cũng có nghĩa bộ áo giáp ấy đang chia sẻ thương tổn với Châu Trạch.
Tiểu loli không phát hiện một điểm.
Da thịt vốn đang Châu Trạch bong tróc, máu thịt mơ hồ kia.
Lại đang chậm rãi dung hợp với bộ áo giáp này, một loại dung hợp vừa nhỏ bé vừa quỷ dị.
Còn nhớ rõ tầm mười năm trước, phố lớn ngõ nhỏ nhìn đâu cũng có thể thấy người đang làm bỏng ngô không?
Dẫn theo cái lô nhỏ của mình.
Đốt than.
Đảo đều tay.
Bên trong tiểu táo (1) không ngừng phát ra mấy tiếng tí tách giòn vang, đồng thời còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
(1) Tiểu táo: dùng nồi và bếp làm đồ ăn
Lúc này tình hình của Châu Trạch chính là như vậy.
Sau khi tiểu loli mặc áo giáp của võ sĩ Nhật Bản cho Châu Trạch, áo giáp cùng thân thể Châu Trạch không ngừng phát ra “tiếng giòn vang” này, tiếng động giống như khi đập trứng gà vào chảo dầu vậy.
Bạch Oanh Oanh đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại ân cần nhìn ông chủ nhà mình. Thậm chí cả chuyện dung nhan của bản thân mình đang từ từ già đi cô ấy cũng không để ý chút nào, chỉ dành hết tâm sức chú ý tới ông chủ nhà mình.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh châm một điếu thuốc, một mình hít vào rồi lại nhả khói ra.
Giống hệt như một gia đình bình thường, khi có thành viên nào đó bị bệnh nặng, phàm là người trọng tình cảm đều sẽ đập nồi bán sắt để đưa người ấy tới bệnh viện trị liệu, mặc kệ cái nhà này có vì vậy mà phá sản sụp đổ hay không, ít nhất cũng phải để người một nhà được khỏe mạnh.
Hiện tại Hứa Thanh Lãng đang cảm thấy như vậy đấy, cho dù mọi người ở đây đều đang bị thương rất nặng, thế nhưng dù phải trả giá tới mức nào đi nữa, chỉ cần cuối cùng người nào cũng được bình an, coi như đã có lời.
- Nha đầu, mau thu hạt châu này của cô về đi, bần đạo không sao rồi.
Lão đạo ngủ miên man suốt hai giờ cuối cùng cũng tỉnh, sau khi lão mở mắt ra lập tức nhìn thấy rõ ràng hạt châu kia còn đang phập phồng phập phồng trên ngực của mình, lại nhìn Bạch Oanh Oanh bên cạnh ngay cả tóc cũng trở nên bạc trắng, cảm thấy hơi đau lòng.
Thật là một cô bé tốt bụng, mặc dù cô ấy chỉ là cương thi nhưng lại có vẻ ngoài rất xinh đẹp, lại còn vì lão già bảy mươi tuổi như mình mà biến thành bộ dáng hiện tại, thật sự là quá lãng phí.
Không thể không nói, tuy rằng bình thường lão đạo có vẻ hồ đồ, mà mấy chuyện trộm cắp lừa đảo cũng đã làm không ít, thế nhưng có rất ít người biết lão vẫn một mực quyên tiền để mấy đứa trẻ miền núi được đi học. Chỉ riêng Đại Lương Sơn đã có chừng một trăm học sinh được lão trợ giúp.
Trước đây Châu Trạch đã từng hỏi lão, vì sao rõ ràng lão livestream kiếm được không ít tiền, thế nhưng tới giờ lão vẫn còn cô độc, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không có.
Cho dù livestream là công việc mới thịnh hành trong mấy năm trở lại đây, thế nhưng Châu Trạch cảm thấy cho dù là cái nghề "phong kiến mê tín" lão làm lúc trước, chỉ dựa vào tài ăn nói của lão chắc chắn khả năng lừa dối được tiền là rất khả quan, không đến mức lăn lộn kém tới như vậy mới đúng.
Nguyên nhân, ở chỗ này.
Lão đạo vẫn cảm thấy mình là người Đạo môn thế gia, từ sau đời tổ tông mình cho tới trước đời của mình, tuy rằng một đời không bằng một đời, thế nhưng cuối cùng vẫn là người có chút đạo hạnh. Chỉ có điều tới thế hệ của mình lại triệt để trở thành một vai bất nhập lưu, vì thế lão chỉ có thể làm việc như vậy để lỡ sau này có gặp lại tổ tông, chí ít cũng có một hai việc để mà kể lại, không đến mức hoàn toàn làm mất mặt tổ tông.
Bạch Oanh Oanh thấy lão đạo đã tỉnh, lại kiểm tra tình huống thân thể của lão đạo một chút, thấy lão không gặp phải nguy hiểm tính mạng rồi lập tức thu hồi đan châu của mình lại. Dù thế, lúc này cô ấy đã là người da nhăn nheo tóc hoa râm, trông có vẻ giống với Luyện Nghê Thường trong “Bạch phát ma nữ truyện”.
Tiểu loli vẫn đang ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn tình huống của Châu Trạch, tuy rằng thương thế của Châu Trạch còn đang không ngừng chuyển biến theo chiều hướng xấu đi, thế nhưng có thể thấy được, loại tốc độ chuyển biết xấu này đã thực sự giảm bớt hơn lúc trước rất nhiều.
Duỗi bàn tay non nớt của mình ra, tiểu loli thử lật áo giáp lên, lại kinh ngạc phát hiện máu thịt đã vỡ nát của Châu Trạch đang dính lại với áo giáp kia.
Đây rốt cuộc là tốt hay xấu.
Tiểu loli không dám chắc chắn.
Mà cô bé cũng không dám nói phát hiện của mình ra, cô bé rất sợ chuyện này sẽ kích thích nữ cương thi đã hộ chủ sốt ruột tới mức gần như phát điên kia.
Lão đạo gian nan ngồi dậy, nhận lấy ly nước Hứa Thanh Lãng đưa tới uống hai ngụm, sau đó lại nhìn ông chủ một chút.
Cũng đúng lúc này.
Phía trên bỗng nhiên có một miếng thủy tinh được khảm vào vách tường vỡ nát.
Sau đó.
Một khí tức vô cùng đáng sợ bỗng nhiên phủ xuống!
Nữ cương thi run lên.
Sợ đến mức phủ phục trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận