Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1432: Anh gọi ai? (2)

Nếu nuôi dưỡng thật tốt, có trời mới biết được nó có thể trưởng thành thành ra loại quái vật ở cấp độ nào.
Chỉ tiếc là hình tượng lúc hóa yêu của tiểu Hầu Tử có chút sụp đổ.
Nếu không, chắc chắn là ông chủ Châu sẽ để cho người ta chuẩn bị trước một bộ đồng phục Tôn Ngộ Không.
Ít nhất sau này khi dẫn nó ra ngoài đánh nhau.
Còn chưa đánh.
Là đã có thể áp đảo đối phương trên phương diện khí thế trước rồi.
Lúc trước Tử Kim Thần Hầu dưới trướng Đệ nhất, thế nhưng đã từng lập được vô số công lao to lớn trong quá trình chinh phục địa ngục, gần như là bất khả chiến bại.
Vượn Bàn Sơn cùng với Xích Khao Mã Hầu tuyệt đối cũng không phải nhân vật đơn giản gì, chậc chậc, kỳ ngộ kiểu này, khiến cho ông chủ Châu cũng phải có chút hâm mộ đấy.
Tiểu Hầu Tử bị Châu Trạch xem như búp bê mà sờ mó, cũng không biết được bởi vì nguyên nhân Châu Trạch vừa mới tỉnh lại hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, mặc dù gương mặt không tình nguyện, nhưng tư thế vẫn phối hợp với động tác của Châu Trạch.
Được một lúc.
Chờ Châu Trạch vỗ cái đầu của nó một cái, ra hiệu kết thúc, tiểu Hầu Tử lập tức vọt ra ngoài, chớp lấy thời gian chạy thoát khỏi ma chưởng.
- Ông chủ, tôi đi nấu cơm đây.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Oanh Oanh rất vui vẻ mà đi vào phòng bếp.
Khổ cực học tài nghệ nấu ăn, còn không phải là vì để nấu cơm cho ông chủ ăn hay sao?
Bây giờ ông chủ đã tỉnh lại, Oanh Oanh thật sự là rất không thể chịu được nữa rồi.
Lúc trước, để cho dạ dày của ông chủ vẫn luôn bị người khác nắm ở trong tay, cho dù vị kia có là đàn ông đi chăng nữa, nhưng cũng không chịu được người đàn ông có dung mạo còn xinh đẹp hơn con gái kia nữa nha.
Bây giờ đến phiên mình cướp đoạt cơ hội chiến công rồi!
Oanh Oanh đứng ở trước bếp lò.
Hít thở sâu.
Nguồn lửa ở dưới bếp lò.
Tiếng dầu khi có nước văng vào vào giống như tiếng kèn hiệu trước khi bắt đầu trận đại chiến vậy.
Châu Trạch tiếp tục ngồi ở ngồi lại ở trên ghế sô pha của mình.
Lần nữa cầm tờ báo lên, che kín khuôn mặt của mình.
Không chú ý đến tin tức ở trên báo.
Mà lại bắt đầu gọi ở trong lòng:
- Thiết hàm hàm?
Không trả lời.
- Doanh câu?
Không trả lời.
- Lão Thiết?
Vẫn không trả lời.
- Này, anh vẫn còn sống đấy chứ?
Vẫn không nhận được lời phản hồi.
Lần này khiến cho ông chủ Châu có chút nhíu mày.
Tuy nói là kết quả này cũng không khiến cho người ta quá ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như Doanh câu thực sự lại rơi vào trạng thái ngủ say mà nói, đối với Châu Trạch mà nói, thật đúng là một chuyện rất phiền phức.
Nhớ lại lúc đó, vì để cho Doanh câu tỉnh lại, bản thân đã phải hao tốn công sức lớn như thế nào, chẳng lẽ còn phải làm lại một lần nữa?
Chuyện này thật đúng là tiêu xài thẻ tín dụng để thoải mái trong một lúc, đến những ngày trả nợ tiếp sau đó thì thực sự khó mà chịu đựng được.
Biến cố ở địa ngục đã kéo dài suốt một năm rồi, bản thân anh bởi vì nguyên nhân đi hoàn dương từ chỗ miệng giếng của Đệ nhất, thật ra thì đã tương đương với chuyện lãng phí hết một năm rồi.
Hiện tại, nếu như lại xảy ra hỗn loạn cùng với thay đổi gì đó, nếu như Doanh câu không có ở đây, quả thật sẽ rất phiền toái.
Thật ra thì bản thân ông chủ Châu cũng đã phát hiện, anh và Doanh câu, rốt cuộc thì ai là chó của ai, là ai vào thời khắc quyết định cần phải thả chó, định nghĩa về nhân vật này, thật sự là quá mơ hồ rồi.
Cho dù là không đứng ở góc độ công danh lợi lộc mà nói, nếu như Doanh câu lại lâm vào ngủ say hoặc là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cũng không phải chuyện mà ông chủ Châu muốn nhìn thấy.
Châu Trạch có chút buông tha.
Nhưng vẫn ôm tâm tình muốn thử một chút.
Lại gọi một tiếng:
- Chó giữ cửa?
Vẫn không có lời đáp lại như trước.
Được rồi.
Thật sự là lại rơi vào trạng thái ngủ say rồi.
Ông chủ Châu đặt tờ báo xuống.
Nâng trán.
Than thở.
Xong rồi.
Xong rồi.
Chẳng lẽ tiếp theo lại phải tiếp tục cẩu thả qua ngày?
Vấn đề là sau khi nằm trên giường một năm, đến lúc tỉnh dậy còn phải lo lắng sợ hãi mà sống quá ngày, thật sự là rất khó khiến cho người ta vui vẻ được đi.
- Anh… gọi… ai…

- Anh… gọi… ai…
- Tôi gọi chính bản thân tôi anh quản được sao?
- ... - Doanh câu.
Tất rất lâu tới giờ, với tính khí của Doanh câu, số lần có thể bị chọc tức tới mức muốn hộc máu như vậy thực sự không nhiều.
Mà trong số lần không nhiều đó, phần lớn, vẫn là được ông chủ Châu ban tặng.
Tự sau khi ngã xuống, Doanh câu gần như đã hóa thân làm “Tượng sáp cuồng ma”.
Ngày nay, cho dù có bao nhiêu bộ sưu tập của những người đam mê tượng sáp đi chăng nữa, bao gồm cả viện bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds*, ở trước mặt của Doanh câu, đều chỉ giống như em trai mà thôi.
(*viện bảo tàng tượng sáp ở London, đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng với việc tái tạo hình ảnh của những nhân vật nổi tiếng bằng tượng sáp)
Lúc trước, ở sâu bên trong hồ nước bên trong linh hồn, đống “người” đông đúc xếp chồng chất lên nhau kia, thật sự là khiến cho người ta vừa liếc mắt là đã tê cả da đầu mà.
Chỉ tiếc bộ sưu tập đã được cất giữ nhiều năm như vậy, lúc trước đều đã bị ông chủ Châu dùng Thái Sơn trực tiếp nghiền nát rồi.
Rất nhiều người có cùng sở thích tương tự đều đã từng có trải nghiệm như thế này, bản thân đã hao tốn số tiền cùng công sức lớn để sưu tầm như vậy lại bị một nửa kia của mình không thích và không thể hiểu được, thừa dịp lúc bạn không có ở nhà, trực tiếp vứt hết đồ của bạn đi, muốn thức tỉnh bạn một phen.
Trong các đời chó giữa cửa.
Kẻ có tài thực sự không nhiều, vị vượt trội nhất chính là “Nửa gương mặt” kia, có thể nói là tấm gương của giới chó giữ cửa.
Thế nhưng phần lớn chó giữ cửa, thật ra đều không biết thân phận của bản thân, Lý Tú Thành ban đầu, cũng được tính là nhân vật quan trọng một thời, nhưng anh ta, cũng chỉ có lúc trong mơ, mới hơi mơ hồ cảm ứng được bên trong cơ thể của mình còn có một vị nhân vật vĩ đại nữa mà thôi.
Nhưng mà, thẳng đến lúc thành phá người bị bắt, cuối cùng bị giết, Doanh câu vẫn luôn thơ ơ không hề động lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận