Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1735: Giúp đỡ Thái Sơn! (1)

- Bồ tát đã không còn, tạm thời, chúng ta có thể nghỉ ngơi một phen.
Nói xong.
Nâng ly lên.
Uống một ngụm.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đứng dậy, nói với luật sư An:
- Chuẩn bị mua vé máy bay ngày mai đi, chúng ta quay về.
Nói xong, ông chủ Châu lập tức rời khỏi phòng, hẳn là Oanh Oanh lau dọn bồn tắm sạch sẽ đồng thời cũng xả nước cho anh xong rồi đi.
Sau khi cho mọi người ăn một viên định tâm hoàn, ông chủ cũng đi nghỉ ngơi, những người còn lại của tiệm sách trố mắt nhìn nhau.
- Đều trở về đi thu dọn đồ đạc một chút đi, hiện tại ông chủ mệt mỏi, tối nay sẽ không ăn chung, chờ lát nữa tôi còn phải quay lại làm thủ tục xuất viện cho ông chủ, còn một khoản tiền tạm ứng trong bệnh viện vẫn chưa lấy lại đấy.
Mọi người đật đầu một cái, đều lần lượt rời khỏi phòng, mặc dù cảm thấy cường như tâm trạng của Châu Trạch đang rất không tốt, nhưng dù sao đối thủ phải đối mặt cũng là Bồ tát, phải ứng phó thì nhất định là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rồi.
Ngày mai trở về, nhưng ít ra tối nay, có thể thực sự ngủ một giấc ngon lành rồi.
Cho dù lúc đó bọn họ không phải lên đường chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng nghĩ đến đối thú ngoài tiền tuyến là Bồ tát, khoảng thời gian này, quả thật tâm trạng cũng đủ nặng nề.
Trong phòng.
Cũng chỉ còn lại có Trương lão đầu - người tiếp tục dựa vào ở trong góc uống rượu, cùng với lão đạo và luật sư An vẫn chưa rời đi mà thôi.
Lão đạo lại lặng lẽ cầm ly rượu lên, uống một ngụm lớn.
Luật sư An thở dài, cầm lấy bình rượu vang, lại rót cho lão đạo một ly, cảm thán nói:
- Lão đạo à, vất vả cho ông rồi.
Lão đạo im lặng không lên tiếng, tiếp tục uống rượu.
Luật sư An mang theo bình rượu vang, xoay người nhìn về phía Trương lão đầu ở trong góc, hỏi:
- Muốn uống chút rượu đỏ không?
Trương lão đầu ợ hơi rượu, tức giận trừng mắt liếc luật sư An.
Luật sư An cười một tiếng, lơ đễnh, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là mất đi một người bạn, tiệm sách mất đi một vị chính trị tuyệt đối mà thôi.
Nhưng đối với Trương lão đầu người ta mà nói, là mất đi một đứa cháu ruột, quả thật là cần một chút thời gian để liếm láp vết thương một chút.
Chẳng qua là, luật sư An vẫn lấy điện thoại di động ra, lắc lắc với Trương lão đầu, nói:
- Đúng rồi, khi nào nỗi đau buồn của ông trôi qua, thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ nói cho ông biết một tin tức tốt.
Trương lão đầu lại tự rót cho mình một ngụm rượu lớn, cơ thể nho nhỏ, lại uống nhiều rượu trắng như vậy, thật đúng là lãng phí sức khỏe của mình, nhưng nghĩ lại một lúc, nhục thân của người ta là thi thể ở trong nhà xác, đoán chừng chủ nhân ban đầu đã sớm đi xuống dưới đầu thai rồi đi, cũng không sao đi.
Cõi đời này, con cóc ba chân thật sự khó tìm, nhưng con người hai chân, khắp nơi đều có.
- Tin tức gì?
- Chờ ông bình tĩnh lại thì sẽ nói cho ông biết.
- Tại sao?
- Sợ ông thoáng cái vui buồn lẫn lộn, xảy ra vấn đề.
- Rốt cuộc là chuyện gì!
Trương lão đầu mượn men rượu mà hỏi.
Luật sư An cũng không giận, duỗi người, nói:
- Chính là nàng dâu của Tiểu Phong kia, ông đã gặp rồi đi, cô ấy mang thai rồi.
- … - Trương lão đầu.
- Ông không có phương thức liên lạc với bọn họ đi, ngược lại thì tôi lại có, Tiểu Phong đang trạng thái trong vòng bạn bè, nói cậu ấy sắp làm ba rồi.
- Thực sự, thực sự sao?
Trương lão đầu lập tức bò qua, đủ để có thể thấy nội tâm ông ta đang kích động đến thế nào.
- Thực sự đấy, cũng đã kiểm tra rồi, đã có thai rồi, đợi ngày mai sau khi chúng ta quay về, ông có thể tự mình tìm một phương pháp để xem thử một phen.
- Được rồi, mất đi một cháu trai, lại được một đứa cháu chắt, nghĩ thế nào cũng không tính là quá thua thiệt, ngược lại thì hiện tại trên người ông cũng có mất chuyện lặt vặt này, cũng có thể thường xuyên ở lại dương gian, thỉnh thoảng lại đi qua thăm bọn họ một chút cũng được.
- Thậm chí, lúc cháu chắt của ông đi đến nhà trẻ, ông còn có thể tìm một bộ thi thể của một đứa bé đáng thương đã chết yểu, cùng vào nhà trẻ để ở bên cạnh nó, người bạn nhỏ nào dám bắt nạt nó, ông đánh lại giúp nó!
Mặc dù lời này của luật sư An nghe qua có chút kì lạ, lại càng giống như là đang nhạo báng ông ta hơn, nhưng sau khi Trương lão đầu nghe thấy, vẫn không kiềm chế được sự vui vẻ trong lòng.
- Cũng được, cũng được.
Mất đi đứa cháu trai, nhưng lại bồi dưỡng ra một thế hệ nhỏ nhất cũng là cực kì tốt rồi, tốt nhất là có thể khiến cho đứa bé mới ra đời này thoát khỏi số mệnh đã định của nhà họ Trương.
- Sau này, đợi đứa nhỏ này ra đời, có tôi che chở và dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không tệ, ha ha.
- Thôi đi, ông là cái thá gì chứ? Ông nội của nó còn ở trên trời nhìn nó đấy.
- Đúng vậy, đúng vậy, A Phong ở trên trời sẽ phù hộ cho nó, được, được rồi, dù sao cũng có thế hệ sau, ngược lại thì phía bên tiệm sách bên này, cũng không cần tôi làm chuyện lớn gì nữa.
- Chờ qua một thời gian nữa, tôi sẽ trở về âm ti bàn giao công việc, cho dù sau đó không được thăng chức nữa, thậm chí có để cho tôi rơi khỏi vị trí Phán quan, lần nữa quay về làm một tuần sứ, chỉ cần có thể để cho tôi thường trú ở nhân gian, có thể ở bên cạnh đứa bé, thì tôi đã đủ hài lòng rồi.
Lão Trương đã thăng thiên, phía bên tiệm sách cũng không tiện lại để cho Trương lão đầu tiếp tục cống hiến gì nữa.
Hơn nữa, tính cách của Trương lão đầu, hoặc giả, nên nói là tính cách của cả nhà họ Trương đều gần giống như nhau, thường rất ít mặn mà với thứ gọi là công danh lợi lộc, nếu không thì cả một nhà này cũng không thể nào như vậy được, bắt đầu từ đời của Trương lão đầu, một đời rồi lại một đời đều hy sinh quang vinh, nam giới của cả một dòng họ chụp chung một tấm hình, số đồng phục ở trên ghế còn nhiều hơn số người.
- Chuyện này thì không thể được!
Luật sư An rót một ly rượu, trực tiếp mắng.
Trương lão đầu sửng sốt một phen:
- Chuyện riêng của tôi, tại sao lại không được?
- Trương lão đầu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nếu như ông đã ngồi vào vị trí này rồi, thì phải gắng hết sức làm thêm được một chuyện thì hay một chuyện, không cần ông phải huy hoàng, nhưng ít nhất, mấy chữ trung thành với cương vị phải vẫn là ranh giới cuối cùng, phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận