Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1751: Bình Đẳng Vương An (trung) (2)

Phán quan đai lam, nếu như đặt ở lúc trước, đó đúng thật là nhân vật không tầm thường rồi, tương đương với quan nhị phẩm thời cổ đại, nhưng từ sau khi đám thường thị mở ra tiền lệ “tuyển nhan sắc”, nhóm người vừa thăng chức lên đai trong một hai năm gần đây, rõ ràng là tương đối có tiếng mà không có miếng rồi.
Luật sư An cẩn thận cất lá bùa vào lại, ngay cả sợi lông màu đen ở trên đó cũng cẩn thận mà bọc lại.
Bởi vì anh ta vẫn cảm thấy, lá bùa, dường như có thể phỏng chế lại được, nếu không, bạn làm sao giải thích được việc lão đạo vẫn thường bán bùa theo cân được chứ?
Còn thứ thực sự có thể làm tăng giá trị của lá bùa này lên gấp bội, thậm chí còn có thể nói là thật sự thể hiện ra được giá trị thực sự.
Có lẽ chính là sợi lông đen này đi.
Chẳng trách được, mỗi lần lão đạo đều phải ân cần săn sóc những lá bùa ở trong hạ bộ!
Phùng Tứ đứng ở bên cạnh luật sư An, mặt mũi bình tĩnh, thật ra thì, có thể nói anh là là người hiểu rõ luật sư An nhất ở trên thế giới này, đương nhiên biết được, không như không hoàn toàn chắc chắn, luật sư An không thể nào đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm mà chạy đến nơi này khoe khoang được.
- An gia, mì đã xong rồi.
Thúy Hoa bưng mì dưa muối lên.
Luật sư An nhận lấy chén mì, nắm đũa, nói với Thúy Hoa:
- Giúp tôi bóc mấy tép tỏi.
Thời điểm ăn mì như thế này, nếu không ăn kèm với mấy tép tỏi, thật sự là vô vị.
Lúc trước, luật sư An không có loại thói quen này, nhưng đó là lúc trước, ngày hôm nay, anh ta lại muốn khẩu vị nặng, muốn hưởng thụ thêm chút mùi vị.
Phán quan đai lam ngưng cười rồi.
Lắc đầu một cái.
Nói:
- Thế nhưng thiếu chút nữa là chọc tôi cười chết rồi.
- Bây giờ các người tiếp tục ở lại đây mà nói mê sảng, hay là chủ động đi với tôi đến trước mặt các thường thị để thú tội đây?
- Lạch cạch.
- Chẹp chẹp.
Luật sư An bưng chén, ăn mì.
Thúy Hoa mang tỏi đến thả vào trong chén của luật sư An, luật ưu An cắn một tép tỏi, mới nói với Phùng Tứ ở bên cạnh mình:
- Mấy năm nay ấy, tôi ngoại trừ nuốt nội đan của một đại yêu, cũng không còn tiến bộ lớn gì nữa, còn anh thì sao?
- Khá ổn.
- Vậy còn đứng ngốc ở nơi đó mà nhìn cái rắm, cứ như vậy để mặc cho cái tên ngu dốt này tùy ý càn rỡ ở trước mặt bản Vương hay sao?
Khóe miệng Phùng Tứ lộ ra một nụ cười.
Nói:
- Bình Đẳng Vương?
- An!
- Hiểu rồi.
Phùng Tứ đi ra khỏi đình hóng mát.
Tay phải mở ra.
Một sợi roi da màu xanh xuất hiện rồi kéo dài ra từ trong lòng bàn tay của anh ta.
Anh ta trầm giọng nói:
- Phụng lệnh của Vương, khiến cho anh câm miệng.
- … - Phán quan đai lam.
Vào lúc này, phán quan đai lam thật sự là cười đến không thể cười nổi nữa rồi, chỉ cảm thấy thú vị, hai người đàn ông trưởng thành ở trước mắt này, thật sự chơi trò gia đình đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Phùng Tứ không chờ anh ta nói thêm gì nữa, roi da trực tiếp phóng ra ngoài.
Thân hình phán quan đai lam nhanh chóng lui về phía sau, hai tay dang rộng ra, một cái chùy đồng màu đen xuất hiện ở trong tay.
Nhưng mà, không đợi anh ta có bất kỳ cơ hội phản kích nào, ở trên sân, lúc này đã xuất hiện hư ảnh của một cánh cổng đá, hư ảnh ầm ầm giáng xuống!
- Rắc rắc!
Cơ thể của phán quan đai lam trực tiếp bị đánh ngã nằm trên mặt đất.
Tiếng vỡ tan tành này, là tới tình linh hồn của anh ta.
Dưới sức ép nặng nề, linh hồn đã không chống đỡ được, bắt đầu vỡ tan.
- Chỗ này của anh, lại có trận pháp?
- Tôi, cũng không mời anh tới.
Phùng Tứ đi tới bên cạnh phán quan đai lam, hiện tại cơ thể của đối phương đang còng xuống, đang chống đỡ sức nặng ép xuống một cách cực kì miễn cưỡng.
- Phùng Tứ, anh hãy nghe tôi nói, nếu như anh…
- Phốc!
Roi da, được Phùng Tứ nắm trong tay, trực tiếp chuyển đến vị trí cổ của đối phương, không có một chút do dự nào, cũng không có bất kỳ tâm tư nói nhắc chuyện ngày xưa gì đó.
- Rắc rắc!
Đầu của đối phương, bị Phùng Tứ vặn gãy một cách cực kì dứt khoát.
Ngay cả linh hồn bên trong, dưới áp lực của trận pháp, cũng bắt đầu tan vỡ.
Luật sư An uống một ngụm nước mì lớn.
Có chút hiếu kỳ nói:
- Cái tên này con mẹ nó thế mà là một gã đai lam sao?
Thật sự là vô dụng đến không ngờ mà.
- Nếu có thể dựa vào mặt kiếm cơm, làm gì còn phải cố gắng chứ?
- Tôi không thích nghe loại lời nói thế này, dựa vào mặt kiếm cơm, rốt cuộc cũng không thể nào lâu dài được.
- Vậy dựa vào cái gì kiếm cơm mới có thể lâu bền được?
- Đầu lưỡi.
Phùng Tứ hít sâu một hơi, gật đầu một cái, nói:
- Lĩnh giáo.
- Thiếu chút chân thành.
Phùng Tứ lặng lẽ ngẩng đầu lên, làm ra bừng tỉnh đại ngộ vẻ, sau một lúc như có điều suy nghĩ.
Buồn bã nói:
- Thì ra là như vậy, lĩnh giáo.
- Miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nhưng còn cần cải thiện.
- Đã mấy năm không ở cạnh nhau, quả thật chưa quen được.
- Từ từ học tập là được rồi, anh thật sự cho là tôi thích nghe anh thổi phồng sao?
Phùng Tứ gật đầu nói:
- Không phải.
- Tôi như vậy là vì để rèn luyện anh, nếu như lại một trận phong vân thay đổi, dầu sao thì cũng có vốn liếng có thể đông sơn tái khởi, phải không?
- Ừm, anh nói đều đúng.
- Kính ngữ!
- Vương nói đúng lắm.
- Ha ha.
- Tiếp theo làm sao? - Phùng Tứ hỏi.
Người, cũng đã giết, việc, cũng đã xong, dù sao cũng nên có phần tiếp theo phải không?
- Ầm! Ầm! Ầm! Oanh… Ầm!
Liên tiếp chín tiếng nổ vang truyền tới.
Chín cột ánh sáng đâm thẳng lên bầu trời.
Rất hiển nhiên, đây không phải là nhằm về phía anh ta, bởi vì Phùng Tứ tự nhận là, bất luận bản thân làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế nào, cho dù là chém giết thêm bốn năm gã phán quan đai lam, cũng không thể nào khiến cho chín vị thường thị đồng thời ra quân hưng sư vấn tội được.
- Ồ, chuyện này, không phải bắt đầu rồi sao.
Luật sư An nghiêng đầu, nhìn về phía Thúy Hoa đang đứng ở bên cạnh:
- Thúy Hoa à, nhanh tay một chút, lại bóc thêm chút tỏi đi.
- Ăn nhiều tỏi sẽ bị hôi miệng đó, Vương.
- Nếu đã là Vương rồi, vậy thì có thúi nữa cũng thành thơm.

Quả thật là chín vị thường thị phát động không phải bởi vì cái chết của một phán quan đai lam, trên thực tế, vào lúc này, bọn họ đã không rảnh để quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận