Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1657: Hải thần (2)

Thật giống như, trước đó nó vẫn luôn chuẩn bị cho việc độ kiếp thành Giao.
Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ đang chuẩn bị cho việc vào nồi làm thành một nồi canh rắn mà thôi.
- Là ai, đã khiến cho mày trở thành như vậy?
Ở trên biển khơi.
Không đúng.
Trên thế giới này.
Kẻ có thể khiến cho một con đại yêu trở thành dáng vẻ như vậy, thực sự không nhiều.
Phải biết, Hải thần cũng không phải là đại yêu thông thường, nó, và những đại tiên đông bắc mà ông chủ Châu đã từng tiếp xúc, mặc dù đều được gọi chung là đại yêu, nhưng trên căn bản, hai bên cũng không thể nào so sánh được.
- Cứu tôi... Cứu tôi... Cứu tôi...
Châu Trạch biết rõ, chắc chắn Hải thần đã nghe rõ vấn đề của anh, nhưng nó vẫn lựa chọn không trả lời, chẳng qua là vẫn bày ra dáng vẻ như rất suy yếu ý thức rất hỗn loạn mà không ngừng lặp lại những lời cầu cứu vừa rồi.
Châu Trạch đứng lên, nhìn Hải thần.
Cứu, đúng thật là lười cứu, có trời mới biết có phải là nó đã đắc tội với nhân vật lớn gì đó hay không, anh kéo nó về có thể sẽ dẫn lửa lên trên người mình hay không.
Ngược lại cũng không phải là ông chủ Châu sợ, chỉ đơn thuần là bởi vì không thích phiền toái mà thôi.
Hơn nữa, Châu Trạch cũng biết tâm tính của Hải thần, có thực lực, có thủ đoạn, bụng dạ cũng đủ xấu xa, Châu Trạch có thể dễ dàng tha thứ cho những người khác gia nhập vào tiệm sách, bởi vì những người đó, hoặc là có thiếu sót trên thực lực hoặc là trên tâm tính tương đối “ngay thẳng”, nói cách khác, là những người đó dễ khống chế.
Mà Hải thần, không dễ khống chế.
- Cứu tôi... Cứu tôi... Cứu tôi...
Dường như là đã cảm nhận được sự lựa chọn của Châu Trạch, tiếng kêu cứu của Hải thần lại càng gấp gáp hơn một chút.
Ông chủ Châu từ từ đứng lên.
Có một câu là con rết trăm chân chết nhưng không cứng.
Con rắn biển này, cũng đã bị thương thành như vậy rồi, lại còn có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu như anh không định cứu mà nói, hình như cũng không tiện giữ nó lại?
Lỡ như nó lại được gặp trúng vận chó gặm gì đó mà vượt qua được, sau đó lại vì chuyện anh thấy chết không cứu mà ghi hận anh.
- Ông chủ, xem nó thống khổ như vậy, cho nó thống khoái đi, tấm lòng của ông chủ vẫn luôn rộng lớn.
Lúc này luật sư An mở miệng nói.
- Tôi… tôi chết… cậu ta… cũng sẽ… cũng sẽ… chết…
Hải Thần lập tức mở miệng nói ra tấm khiên đỡ của mình.
- Cậu ta đã không còn quan hệ gì với mày nữa rồi.
Châu Trạch rất có lòng tin với thủ thuật của mình, lão Hứa và Hải thân vốn chỉ là bằng mặt không bằng lòng, lòng đề phòng của Hải thần với lão Hứa vẫn nặng hơn.
Nếu như lúc tước Hải thần có thể hào phóng hơn một chút, để cho lão Hứa có thể mượn dùng được sức mạnh lớn hơn từ nó, khiến cho mối liên hệ giữa hai bên càng khắng khít hơn một chút, thì có lẽ thủ thuật tách rời của ông chủ Châu cũng không thể thành công được.
Ánh mắt của Châu Trạch bắt đầu đảo quanh, người ta nói trên người cá voi tất cả đều là đồ tốt, vậy con mãng xà biển này, chắc sẽ không kém chứ?
Vừa rồi, người phụ nữ mặc Hán phục kia đã cho thấy rõ ràng là đang nhằm vào đồ trên người nó.
Phàm là chuyện gì cũng phải chú trọng người tới trước kẻ tới sau.
Huống chi.
Hải thần đại nhân đã tình là người thân của tiệm sách rồi.
Di sản của nó.
Không đúng.
Di chí của nó.
Chắc chắn phải để cho người của tiệm sách kế thừa giúp nó.
Về phần kẻ được gọi là tuần sứ trấn giữ Hải Khẩu kia, thật đúng là ông chủ Châu không đặt trong mắt.
Thứ đồ chơi như sát khí này, ông chủ Châu cũng không cố gắng che giấu, hơn nữa loại đại yêu như Hải thần này, chúng đã chém giết ra từ trong ngàn vạn sinh vật biển, năng lực cảm ứng của chúng cũng nhạy bén đến kinh người.
Nó cảm ứng được ý nghĩ của Châu Trạch.
Lập tức nói ngay:
- Phật... Phật... Phật...
- Phật?
- Phật... Phật... Phật...
- Là vị Phật gia nào đi xuống tìm tọa kỵ đã vừa ý mày rồi?
- Đế… Thính… Đế… Thính…
- Địch thính?
(vũ trường)
Lúc đầu ông chủ Châu nghe không hiểu.
Nhưng rất nhanh.
Anh đã hiểu rõ rồi.
Là Đế Thính.
Đế Thính tới.
Như vậy.
Há chẳng phải vị ở trên lưng nó cũng sẽ tới sao?

Mặc dù thường xuyên trêu chọc vị kia là nông phu tam quyền*.
(*ba quyền của người nông dân, tuyệt chiêu trong 1 game trực tuyến)
Nhưng đó thật sự chỉ là một loại trêu chọc.
Dạo trước, Phùng Tứ từng truyền tới tin tức, nói tòa miếu nhỏ ở trên đỉnh Thái Sơn đã trống không rồi.
Lúc đó Châu Trạch còn lơ đễnh, trống thì cứ trống đi, nhưng ai biết được, vị Bồ tát đó lại đi tới Hải Nam, đi tới Tam Á.
Nói chung, nhưng chuyện mà kiếp trước lão đạo đã làm, thật ra thì Châu Trạch đã đoán được một ít, những chuyện mà bản thân đã làm với vị Bồ tát kia, ông chủ Châu còn thường xuyên đem ra khoe khoang đấy.
Lúc trước mọi người đều chơi trò chơi bịt mặt, che mặt đi ra phòng khiêu vũ, ai cũng không biết ai là ai, tự nhiên có thể chơi đủ loại hành vi phóng đãng đủ loại chơi đùa.
Nhưng trong thực tế.
Vậy tất cả những chuyện đó cũng sẽ không còn thực tế nữa.
Một loại cảm giác gấp rút đang ập tới.
Đoàn người tiệm sách vừa tới Tam Á không được mấy ngày, vị kia cũng tới, điều này không khỏi làm cho Châu Trạch càng nghĩ nhiều hơn.
So sánh với vị Bồ tát đó, mối uy hiếp của Hải Thần, thực sự có thể bỏ qua không tính đến rồi.
- Làm sao cứu mày?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
- Huyết… huyết… huyết…
- Máu sao??
- Tinh huyết… của anh…
Hải Thần bị thương bởi Đế Thính, bởi vì lúc trước khi ở trên đỉnh Thái Sơn ở địa ngục, Đế Thính gần như bị ép khô đến tám chín phần máu tươi trong cơ thể, sau khi hoàn dương cần bồi bổ lại, vừa đúng lúc đụng phải Hải thần.
Không có săn sóc, không có khúc dạo đầu, Đế Thính trực tiếp đi lên tháo Hải Thần ra thành tám khúc, hấp thu một trận gần đủ, sau đó lại xem như quăng rác mà quăng qua một bên, để cho nó tự sinh tự diệt.
Kẻ đã từng ăn thịt rắn có thể không biết, nhưng kẻ từng giết rắn chắc chắn hiểu được.
Nếu như bạn chặt đứt đầu của một con rắn, lại lột toàn bộ da rắn, dùng một cây kéo rạch từ trên xuống dưới mở người nó ra.
Cứ như vậy, con “rắn” giống như một cái ống nước cao su này, vẫn có thể nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận