Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 540: Rốt cuộc tôi đã thả ra cái gì! (2)

Lấy một loại phương thức cực kỳ bá đạo, không nói lý khóa chặt tứ chi của thiếu nữ ngăm đen đang chạy băng băng kia.
- Phù phù!
Thiếu nữ ngăm đen nặng nề mà té xuống đất.
Mũi cũng bắt đầu chảy máu.
Nhưng kinh khủng hơn là.
Xiềng xích bắt đầu nhanh chóng kéo cô ta về.
Da trên thân thể bắt đầu nhanh chóng tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Chờ khi cô ta bị lôi đến chỗ ban đầu thì.
Thiếu nữ ngăm đen không còn đen nữa.
Trái lại cô ta trở nên đỏ hồng.
Toàn thân cao thấp đều là máu.
Cực kỳ thê thảm.
- Vì sao... ... Vì sao... ...
Thiếu nữ ngăm đen có chút không hiểu.
Cô ta không hiểu, nếu anh ta đã không muốn thả bản thân mình đi.
Thì tại sao phải thả cô ta, để cô ta mừng rỡ mà chạy xa như vậy?
Lẽ nào anh ta chỉ muốn để mình chạy xa một chút, sau đó khi kéo mình về mình sẽ phải chịu khổ nhiều hơn một chút?
Cô ta cảm thấy bản thân thật sự oan uổng.
Đây cũng không phải Châu Trạch cố ý.
Lúc này.
Hòa thượng chốc đầu vốn còn bận chuẩn bị đóng đinh phong ấn rốt cục cũng nhận ra được sau lưng không được bình thường.
Lão ta lập tức xoay người nhìn về phía sau.
Lão ta nhìn thấy thiếu nữ ngăm đen rất thê thảm mà bị khóa trên mặt đất.
Nhìn thấy Châu Trạch đang từng bước từng bước đi về phía mình.
- A di đà phật, A di đà phật!
Hòa thượng chốc đầu liền niệm hai tiếng A di đà phật.
Nhiều khi, "A di đà phật" có rất nhiều ý nghĩa khác nhau.
Tỷ như: Thí chủ ngài thật phóng khoáng, tiền nhan đèn tôi thu.
Tỷ như: Ah, thì ra là vậy.
Tỷ như: Thật lúng túng, không biết nên nói gì.
Ở chỗ này.
Lại chỉ:
Trời ạ! Trời ạ!
Rốt cuộc này là làm sao vậy!
- A di đà phật, thí chủ, thí chủ đã tỉnh?
Hòa thượng chốc đầu đứng lên theo bản năng, sau đó còn lui về phía sau mấy bước.
Tuy nói lão ta không cách nào cảm ứng được khí tức gì từ trên người Châu Trạch, nhưng thiếu nữ ngăm đen quỳ rạp trên mặt đất một cách thê thảm kia cùng với giác quan thứ sáu của lão ta đang nói cho lão ta.
Người trước mặt này.
Rất nguy hiểm.
Châu Trạch không để ý tới câu chào hỏi của hòa thượng chốc đầu.
Mà anh đi tới trước mặt Oanh Oanh bị áo cà sa bao lấy.
Nói thẳng:
- Mất... ... mặt... ...
Ngủ chung với người kia lâu như vậy.
Còn vô dụng như thế.
Mất mặt.
- Là thế này, vị cô nương này vì bảo vệ an toàn tánh mạng của ngài cho nên mới từ bỏ chống cự.
Hòa thượng chốc đầu trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, trong mắt anh ta có một chút tâm tình phẫn nộ.
Quá ồn ào.
Ý là.
Người mất mặt không phải cô ấy.
Là tôi?
Ngồi xổm xuống.
Đưa tay đặt trên áo cà sa.
Một chiếc móng tay màu đỏ sậm dài ra.
- Thí chủ, đây là áo cà sa tổ truyền từ sư môn bần tăng, được lịch đại cao tăng tổ sư Phật môn gia trì tế luyện, nếu phá vỡ từ bên trong còn tốt, nhưng muốn phá vỡ từ bên ngoài, không có biện pháp sẽ tạo thành tổn thương càng lớn hơn đối với người bị phong ấn!
Hai tay hòa thượng chốc đầu hợp thành chữ thập nhắc nhở.
Châu Trạch phảng phất như không nghe thấy.
Móng tay anh nhẹ nhàng vẽ một cái.
Vốn là áo cà sa có thể phong ấn chặt cương thi, kiên cố không gì sánh được trực tiếp bị xé rách ra.
Mà Oanh Oanh nằm ở bên trong lại mờ mịt nhìn lấy.
Có chút mơ mơ màng màng.
Nhưng cô ấy tuyệt đối không bị tổn thương chút nào!
Này... ...
Khóe miệng hòa thượng chốc đầu bỗng giật giật.
- A di đà phật, thí chủ, xem ra ngài hữu duyên với chiếc áo cà sa này, cũng hữu duyên với Phật ta.
- Bần tăng xin rời đi.
- Ngày sau hữu duyên chúng ta lại... ...
Hòa thượng chốc đầu mới nói được phân nửa, phát hiện Châu Trạch đang nhìn mình, khóe miệng mang theo ý cười.
Rất hiển nhiên.
Ý của anh ta rất đơn giản.
Không định thả bản thân mình đi.
Cục diện xoay vòng, biến đổi quá nhanh.
Dù là người có thể nhanh chóng phân tích ra tình thế biến hóa như hòa thượng chốc đầu đồng thời cũng làm ra ứng đối.
Nhưng vào lúc này.
Rõ ràng lão ta biết.
Chuyện này không thể nào giải quyết hữu nghị!
Đáng chết.
Không phải thiếu nữ làm ruộng nói chắc chắn có thể hạ độc thành công sao?
Vì sao lại biến thành như vậy?
Còn có.
Ngay từ đầu anh đã lộ ra luồng khí chất này.
Sao lão tử có thể ra tay với anh!
Ngay sau đó.
Hòa thượng chốc đầu vỗ mạnh một cái lên ngực.
Một lá bùa màu vàng kim hiển hiện.
Dính lên trên trán lão ta.
Trong nháy mắt.
Sau thân thể lão ta phảng phất như có một tôn Kim Phật đang đứng!
- Mời Phật gia thân!
- Thí chủ.
- Làm người nên lưu lại một đường, ngày sau cũng dễ gặp nhau, thí chủ không nên khinh người quá đáng!
- Cần phải biết.
- Phật môn cũng có kim cương trừng mắt!
Châu Trạch chậm rãi đứng lên.
Cùng lúc đó.
Khí thế vốn được đè nén đột nhiên bộc phát ra.
Kiệt ngạo.
Ương ngạnh.
Cả vú lấp miệng em!
Khí tràng khủng bố khiến kết giới này.
Cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thậm chí còn xuất hiện xu thế tan rã!
Thiếu nữ ngăm đen bị trói chặt, nằm úp sấp té trên mặt đất mở mắt thật to.
Vẻ mặt không dám tin tưởng.
Luồng khí tức kinh khủng này.
Đến tột cùng là cái gì?
Bản thân mình.
Tới cùng đã thả ra thứ gì vậy?
Mà khi ánh mắt Châu Trạch nhìn về phía hòa thượng chốc đầu thì.
Mặt hòa thượng chốc đầu trực tiếp cứng đờ.
Bởi vì lão ta phát hiện Phật ảnh sau lưng mình lại bị cái nhìn này tạo thành xu thế vỡ nát!
Này con mẹ nó.
Rốt cuộc người này là ai vậy.
Đáng sợ như vậy!
Trong lúc nhất thời.
Trong đầu hòa thượng chốc đầu hiện lên đoạn đối thoại của mình và thiếu nữ ngăm đen lúc trước:
...
- Một người bình thường thì có gì phải sợ?
- Sợ một người bình thường chẳng phải thành trò cười sao?
- Câm rồi?
- Bại não?
- A di đà phật, anh ta thật đáng thương, là một người chịu đủ mọi nỗi khổ trên đời.
...
Con mẹ nó.
Rốt cuộc đây là chuyện gì,
Trong đôi mắt hoảng sợ của hòa thượng chốc đầu.
Bỗng nhiên hiển lộ ra một vòng hiểu rõ.
Là quỷ sai Thông Thành kia.
Vị trước mắt này hẳn là thứ tồn tại trong cơ thể quỷ sai Thông Thành kia.
Trời ạ.
Là mình và cô gái ngăm đen kia cùng nhau bỏ thuốc người kia.
Chẳng khác gì hai người mình đã mở lồng sắt.
Thả vị trước mắt này ra!
Không thể không nói,
Hòa thượng chốc đầu rất thông minh.
Vô cùng vô cùng thông minh.
Nhưng một số thời khắc, trước mặt lực lượng tuyệt đối.
Cho dù có thông minh hơn nữa.
Cũng không thể tạo thành tác dụng gì.
Châu Trạch đi về phía trước một bước.
Phật ảnh sau lưng hòa thượng chốc đầu đã nhăn nhó lại.
Hòa thượng chốc đầu khiếp sợ phát hiện.
Là Phật.
Là Phật đang sợ hãi!
Phật cũng sẽ sợ?
- Này... ... Là cái gì... ...
- Là là là ... Là Phật.
Hàm răng của hòa thượng chốc đầu run lên hồi đáp.
- Ah...
Châu Trạch lắc đầu.
Tiếp tục nói:
- Lúc ta sinh ra... ... thế gian này không có Phật... ...
- Lúc ta sinh ra... ... Thế gian này không có Phật... ...
Một câu nói rất bình thản.
Bình thản tới mức chỉ dùng giọng trần thuật đơn giản nhất để nói ra.
Dường như anh ta còn tự hỏi trong giây lát.
Sau đó nghiêm túc đưa ra kết luận.
Nghiêm túc, đơn giản.
Như đang nhớ lại nhà lão Trương cách vách nhà mình khi mình còn bé, có chuồng lợn hay không.
Nếu đổi lại dĩ vãng, mặc kệ đối phương có mạnh mẽ hay không, mặc kệ cục diện thế nào.
Nếu người trước mắt mình dám can đảm làm nhục Phật.
Nhất định hòa thượng chốc đầu sẽ quát lớn!
Phật là tín niệm trong lòng lão ta, là nhân sinh của lão ta, là lý tưởng của lão ta, thậm chí là tánh mạng của lão ta.
Lão ta quyết không cho phép bất kỳ người nào dám khinh thị và hạ thấp Phật trước mặt mình.
Nhưng lần này.
Đầu môi hòa thượng chốc ngập ngừng vài cái.
Không lên tiếng đi tranh luận hay quát mắng cái gì.
Bởi vì không biết vì nguyên nhân gì.
Vậy mà lão ta lại có ảo giác sai lầm rằng đối phương chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi.
Cũng không phải đang vũ nhục Phật.
Cũng không có tâm tư đi vũ nhục Phật.
Nhưng này.
Sao có thể là sự thực?
- Ông chủ... ...
Lúc này Oanh Oanh như đã thanh tỉnh hơn một chút.
Cô ấy đưa tay xoa trán của mình, chậm rãi ngồi dậy.
Hôm nay Oanh Oanh mệt mỏi thật sự, hai lần kích phát huyết thống đánh nhau, lần trước bị áo cà sa phong ấn cô ấy còn định cưỡng ép lần thứ ba kích phát.
Cảm giác thân thể phảng phất như bị móc rỗng này, cô ấy đã cảm nhận được.
Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi.
Mà đối với cô ấy.
Phương thức nghỉ ngơi tốt nhất thật ra chính là co rúc trong lòng ông chủ nhà mình.
Ngủ.
Có chút mê man mà nhìn chung quanh.
Mãi cho đến khi cô ấy nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng trước mặt mình kia.
Bỗng nhiên Oanh Oanh nở nụ cười.
Ngạc nhiên hô lên:
- Ông chủ, ông chủ đã tỉnh rồi.
- Anh anh anh.
- Người ta biết ngay mà, ông chủ không thể nào dễ dàng bị độc ngã như vậy!
Oanh Oanh đứng lên, theo bản năng muốn đứng bên người ông chủ, cho dù hiện tại bản thân mình hư nhược tới quá đáng, cũng không có khí lực gì.
Nhưng mình có thể làm bia đỡ đạn!
Oanh Oanh cảm giác mình đứng bên cạnh ông chủ.
Có thể giúp ông chủ ngăn vài thế công của đối phương.
Khi đối mặt với Châu Trạch, nữ cương thi vĩnh viễn cẩn thận như vậy, không giữ lại chút nào.
Chỉ là cô ấy mới vừa đi vài bước, còn chưa tới bên cạnh Châu Trạch, dưới chân Oanh Oanh đã lảo đảo, vậy mà cô ấy lại trực tiếp té xuống đất.
Ở trên mặt cô ấy như có tia sáng vàng kim lộng lẫy đang không ngừng lưu chuyển, liều mạng tiêu hao số sát khí vốn không nhiều trong cơ thể cô ấy, thậm chí là còn đang tiếp tục thương tổn thân thể cô ấy.
Công pháp chính thống Phật môn thực sự là thiên địch lớn nhất đối với các vật âm tà!
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay, rất có thể sẽ suy giảm căn bản.
Oanh Oanh quỳ trên đất.
Muốn kiên cường mà lại đứng lên.
Rồi lại là một trận choáng váng đầu kéo tới.
Cô ấy chỉ có thể chống hai tay trên đất giữ vững, khiến bản thân mình không hôn mê ngã xuống.
- Ông chủ... ...
Oanh Oanh cắn môi.
Cô ấy cảm thấy bản thân mình không giúp được gì.
Rất vô dụng.
Lúc này, bỗng nhiên Châu Trạch nghiêng người sang.
Quay đầu nhìn thoáng qua nữ cương thi đang quỳ phía sau mình.
Oanh Oanh vốn còn chuẩn bị "anh anh anh" vài tiếng, làm nũng một cái, vừa thấy ánh mắt ông chủ khi ông chủ ngoái đầu nhìn mình.
Trong nháy mắt, cả người cô ấy run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận