Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1469: Ánh mắt của Đế Thính liếc tới! (2)

Châu Trạch không vội ăn cơm, quy tắc cũ, đi vào nhà tắm trước, sau khi đổi thành một thân quần áo thường ngày sau đó mới ngồi xuống bên bên bàn cơm, mà lúc này, Oanh Oanh đã giúp đỡ múc cháo xong rồi, ngồi ở bên cạnh Châu Trạch bên người bóc trứng luộc nước trà giúp cho Châu Trạch.
Luật sư An cùng Phùng Tứ đồng thời xuống, trong mắt hai người đều hiện ra tia máu.
...
Khánh cũng đang ăn điểm tâm, trong tay đang cầm sủi cảo hấp Phương Phương vừa mang tới lúc sáng.
Hai đồng bọn nhỏ bên cạnh cô ta, ngược lại không cần ăn thức ăn, dù sao một năm qua, hô hấp và nhịp tim cũng không có, cũng chưa cần nói tới chuyện tiêu hao gì đó.
Vị của sủi cảo hấp có hơi nồng, nhưng là thực sự ngon.
Ngược lại chính là chỗ này, ngay cả rượu Bỉ Ngạn Hoa cũng được cung cấp, Khánh cũng không bài xích với chuyện ăn cơm nữa.
Có lẽ, cũng bị mùi thơm này dụ dỗ, thiếu niên đã ngủ mê mang suốt một ngày ở trên chiếc giường đối diện, lại ở chép chép miệng, sau đó từ từ mở mắt ra.
Trong tay của cậu ta, là trái chuối tiêu mà lão đạo đã cho – hiện tại đã có một chút điểm đen.
Thiếu niên có chút mờ mịt ngồi dậy từ trên giường.
Khuôn mặt dấu hỏi.
Nơi này.
Là nơi nào?
Khánh vừa nhìn phản ứng của cậu ta, vừa cắn thêm một miếng sủi cảo hấp.
Một cách tự nhiên, ánh mắt của thiếu niên rơi vào trên người của Khánh, theo bản năng mở miệng hỏi
- Tôi đang ở đâu?
Khánh không phản ứng đến cậu ta.
Thiếu niên sửng sốt một chút, cố gắng giả vờ ra một loại cảm giác uy nghiêm, giữa hai lông mày, có một tầng quỷ khí nhàn nhạt bắt đầu ngưng tụ.
Trầm giọng nói:
- Tôi đang hỏi cô đấy.
Dầu gì cũng ngồi ở vị trí phán quan, tuy nói mấy thứ hư ảo trong đó hơi nhiều, nhưng một ít thể diện cơ bản thì vẫn phải có.
Lui một vạn bước mà nói.
Với thể trạng lớn một cách kinh khủng kia của Đế Thính, thật sự nghĩ là chuyện tắm cho nó là một việc dễ dàng sao?
Chẳng qua là, dù đã làm đến như vậy rồi, thiếu niên phát hiện cô bé con ở trước mặt vẫn đang ăn đồ ăn.
Chẳng lẽ, đây là một kẻ ngu?
Bỗng nhiên, động tác của Khánh hơi dừng lại một chút.
Dùng bàn tay còn mang theo một ít dầu mỡ, quất vào không khí trước mặt một cái.
- Ba!
Ngay lập tức, thiếu niên ngồi ở trên giường bệnh thực hiện một động tác Thomas flare độ khó cao.
Sau đó “phốc” một tiếng.
Té ngã trên mặt đất.
Giờ khắc này, chỉ cảm thấy quay cuồng trời đất, ý thức cũng có chút rối loạn.
Nói cho cùng, thiếu niên phán quan cũng chỉ là một vị cấp cao chưa thực sự trải đời, chơi chút tâm tư nhỏ thì còn được, dù sao cũng là người thường trông thấy cảnh tượng hoành tráng, trong ngày thường coi như khi Diêm Vương tới gặp Bồ Tát hoặc là Đế Thính lúc trước, cũng có thể cùng nói được hai câu với bọn họ.
Nhưng càng chơi đến cao cấp thì càng quên mất rốt cuộc phải đối phó với người chơi cấp thấp và cấp trung như thế nào.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cũng có khả năng thực tế là bởi vì lão hổ chưa có kinh nghiệm đối phó với chó đi.
Cũng vì vậy.
Vào lúc này.
Thiếu niên trực tiếp oa oa kêu lên:
- Tôi là đồng tử dưới trướng Bồ Tát, các người đều không muốn sống nữa phải không, dám đối xử như vậy với tôi!
Nghe vậy.
Sủi cảo hấp trong tay Khánh rơi lên trên chăn.
Thiếu niên dè đặt nhìn về phía vị trí của Khánh, sau khi phát hiện bé gái kia kinh ngạc, trong lòng an tâm hơn một chút, lập tức nói ngay:
- Niệm tình cô phạm lỗi lầu đầu, bổn tọa sẽ không tính toán với...
- Ông!
Một giây sau,
Khánh trực tiếp xuất hiện ở trước mặt thiếu niên.
Hai tròng mắt đỏ tươi.
Mang theo một loại cuồng loạn giống như là sắp phát điên.
- Ầm!
Bàn tay trắng nõn xinh xắn của Khánh chụp lấy cổ của thiếu niên, trực tiếp đè cậu ta lên trên sàn lát gạch men.
- Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Khánh cắn răng, gầm nhẹ nói:
- Phàm là kẻ có liên quan đến Bồ Tát, đều phải chết!
Lần này có thể nói là thiếu niên hoàn toàn bê đá tự đập vào chân mình vạch áo cho người xem lưng rồi.
Hôm qua vừa mới biết được kết cục bi thảm của Đại đầu lĩnh và đội chấp pháp xong.
Đừng xem hiện tại Khánh bình tĩnh ngoài mặt, nhưng sâu trong nội tâm, ngọn lửa báo thù đã sớm sôi trào, nếu không thì ngày hôm qua cũng sẽ không đáp ứng điều kiện mà đám người luật sư An nói ra.
Ngay lúc này, vị trí tay phải của Khánh có một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, trong ánh mắt hoảng sợ của thiếu niên, không chút do dự đập ngọn lửa trong tay xuống!
Trong nháy mắt này.
Ở địa ngục.
Thập Vạn m Sơn.
Một đôi mắt khổng lồ.
Chợt mở ra!
...
Sau khi trò chuyện với đám bạn chí cốt - những nhân viên vệ sinh đã sớm quen thuộc kia.
Lão đạo vác cây chổi lên, chuẩn bị quay về ăn bữa sáng.
Còn chưa đi về được mấy bước.
Lão đạo đã theo bản năng sờ một cái chóp mũi.
Sau đó ngẩng đầu lên.
Khí trời – vốn vẫn là bầu trời trong xanh – bỗng nhiên trở nên âm trầm, gió cũng bắt đầu trở nên lớn hơn.
- Đây là trời sắp mưa rồi sao?
Lão đạo vội vàng chạy về phía tiệm sách, quần áo mà lúc sáng ông ta mới vừa giặt xong vẫn còn phơi bên ngoài đấy!
...
Hai người luật sư An cùng Phùng Tứ vừa ăn bữa sáng xong, đang cùng nhau đứng ở trên đường dành cho người đi bộ ở cửa tiệm sách.
Mỗi người một điếu thuốc.
Hút thuốc mà có chút không biết mùi vị gì.
- Ha ha, không quen sao?
Luật sư An nhìn thấy gương mặt uể oải của Phùng Tứ thì có chút hả hê mà nói.
Người của âm ti vừa mới lên được mấy ngày, thường sẽ cảm thấy không quá quen được với loại khốn cảnh không cách nào ngủ nghỉ như thế này.
Phùng Tứ phun ra một cái vòng khói.
Nói:
- Sớm biết như vậy tôi đã mang theo Thúy Hoa cùng lên rồi.
- Thúy Hoa còn có chức năng này? - Luật sư An có chút giật mình.
- Dưa muối của cô ấy có thể giải tỏa mệt mỏi.
- Thật hay giả vậy? Không phải là Thúy Hoa đã bỏ thuốc vào đấy chứ.
- Tác dụng tâm lý.
Luật sư An bĩu môi một cái, vừa mới chuẩn bị mở miệng châm chọc một chút, ai biết sắc trời bỗng nhiên tối xuống.
Luật sư An ngẩng đầu lên.
Sau đó lập tức đưa tay đẩy Phùng Tứ một cái.
Nói:
- Hình như là sắp xảy ra chuyện rồi.
...
- Đinh đông…
Cục đường vừa bị ông chủ Châu ném vào trong tách cà phê trước mặt.
Đúng lúc đang chuẩn bị cầm thìa khuấy lên một chút.
Sâu trong nội tâm.
Bỗng nhiên truyền đến một tia sợ hãi.
Ông chủ Châu đưa tay lấy Sát bút ra, chọc chọc và trong ngực mình, cảnh cáo nói:
- Chỉ còn lại chín viên thôi, hôm nay không cho phép ăn!
- ... - Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận