Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 877: Tức giận ngớ ngẩn! (2)

Nhưng ký ức đã bị phủ bụi quá lâu quá lâu, trong một chốc một lát rất khó có thể tìm lại được, hơn nữa, đó cũng không phải ký ức tươi đẹp hay đáng để lấy ra hồi ức khi không có chuyện gì làm.
Châu Trạch ngồi ở chỗ kia.
Đưa tay.
Sờ sờ mặt mình.
Nửa bên mặt đã sụp.
Thành thật mà nói.
Hiện tại thoạt nhìn Châu Trạch rất dữ tợn.
Mà sau đó.
Một màn anh dùng tách xé luôn phần da thịt đã sắp tách rời gương mặt xuống kia.
Lại càng khiến người trực tiếp tê cả da đầu!
Sau khi kéo xuống.
Châu Trạch còn do dự một chút.
Đặt da thịt của chính mình tới trước mắt.
Dường như đang do dự xem rốt cuộc có nên ăn luôn nó hay không.
Mọi người thường nói ăn gì bổ ấy.
Như vậy dường như không có thịt nào càng bổ hơn thịt được xé ra từ trên người mình, đúng không?
Nhưng ngay sau đó trên mặt Châu Trạch lại lộ ra vẻ ghét bỏ.
Tùy ý vứt miếng thịt này về phía cảnh sát Trần.
- Bốp!
Cảnh sát Trần cúi đầu.
Nhìn miếng thịt nát dưới chân mình.
Có chút không thể hiểu được.
Mãi cho đến khi trong miệng Châu Trạch lại phát ra tiếng "trách trách trách trách".
Ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cảnh sát Trần.
Lại tiếp tục chỉ chỉ miếng thịt kia.
Đầu óc cảnh sát Trần mới bỗng nhiên nổ tung.
Cảm xúc phẫn nộ trong nháy mắt lấp kín đáy lòng.
Anh.
Anh.
Anh lại có thể.
Đang đút chó!
Nghịch lân Giải Trãi, vào hôm nay, bị cùng một người, khiêu khích hai lần!
Hồi ức thống khổ nhất khuất nhục nhất, trong khoảng thời gian ngắn, bị xé mở nhiều lần!
Phật tổ từng cắt thịt nuôi chim ưng.
Mà nay.
Châu Trạch xé thịt cho chó ăn.
- Hôm nay ngươi, chết chắc rồi.
Cảnh sát Trần ngẩng đầu, nhìn về phía kết giới chung quanh, cô ấy không ngốc, vừa rồi rõ ràng cô ấy cảm giác được trong cơ thể Châu Trạch lại xuất hiện một luồng lực lượng đáng sợ, mà chính luồng lực lượng này đã tiếp nhận nắm đấm của cô ấy trước đó, đồng thời còn ném mình bay ra ngoài.
Nhưng cô ấy là Giải Trãi.
Cô ấy còn có bản tôn!
Phóng tầm mắt nhìn Âm Dương.
Thiên hạ hôm nay.
Ai dám thực sự vỗ ngực bảo đảm bản thân có thể chịu đựng được lửa giận ngút trời của pháp thú?
Châu Trạch nở nụ cười.
Bởi vì gương mặt bị thương nghiêm trọng, cho nên nụ cười này thoạt nhìn rất quỷ dị, da thịt không cách nào hoàn toàn bao trùm xương sọ, theo nụ cười, xương cốt màu trắng kia như ẩn như hiện.
- Vượng Tài, ăn đo.
Giọng nói có chút khàn.
Phát âm cũng có chút không đúng tiêu chuẩn.
Nhưng loại giọng điệu trêu chọc này.
Lại hoàn toàn triển hiện ra.
- Ngươi, muốn chết!
- Sủa, sủa thêm mấy tiếng, Vượng Tài, ngươi biết không, ngươi sủa rất dễ nghe.
Châu Trạch lặng lẽ dùng một tay chống đất.
Có chút gian nan cố sức đứng lên.
Thân thể có chút lắc lư.
Phảng phất như một người đã ngủ say rất lâu lần đầu tiên rời giường, cả người đều có chút không quen.
Đối với không khí, đối với ánh sáng mặt trời, đối với hoàn cảnh, kể cả đối với bộ thân thể này.
- Nhất là hiện tại ngươi còn không mặc quần áo, sủa lại càng có cảm giác.
Sau khi đứng lên.
Thân thể Châu Trạch như hơi mất cân đối.
Bắt đầu ngã trái ngã phải.
Phảng phất như một người uống rượu say.
Anh muốn tìm thứ gì đó để dựa vào một chút.
Nhưng nơi này là quảng trường nhỏ của bệnh viện.
Bốn phía trống rỗng, bởi vì bị chiến đấu lúc trước ảnh hưởng và phá hư, ngoại trừ hố sâu vẫn chỉ có hố sâu.
Khi thân thể Châu Trạch sắp ngã xuống.
Cảnh sát Trần động.
Hai chân cô ấy đạp mạnh xuống đất.
Cả người như thể đạn pháo bắn ra.
Đánh tới Châu Trạch.
Thế tới cực nhanh, khiến người kinh ngạc, trong không khí như còn phát ra mùi hương khói.
Dường như Châu Trạch hơi sửng sốt một chút.
Né người sang một bên, sau đó một tay nhấn một cái.
Chỉ chớp mắt sau.
Không chỉ tránh thoát thế tới của cảnh sát Trần.
Anh còn bắt được vai của cảnh sát Trần.
Sau đó.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Hai chân cảnh sát Trần lún vào sâu trong xi măng.
Cả người thoạt nhìn cũng thấp lùn đi.
Châu Trạch lại chống một tay lên trên vai cảnh sát Trần, ổn định lại thân hình.
- Vượng Tài, ngươi thật tốt.
- Rống!
Cảnh sát Trần mở hai tay, cái bóng độc giác thú phẫn nộ phát cuồng, hai chân trực tiếp giẫm xuống đất, ý đồ muốn nắm lấy thân thể Châu Trạch, cô ấy thành công, cô ấy bắt được một cánh tay còn sót lại của Châu Trạch.
Thế nhưng.
Khi cảnh sát Trần chuẩn bị phát lực.
Ánh mắt Châu Trạch bỗng nhiên ngưng lại.
Trong cổ họng phát ra một tiếng âm rung.
Một luồng khí trắng nóng bỏng phụt lên từ cái miệng đang bị tàn phá.
Giống như mãnh thú thức tỉnh.
Cảnh sát Trần đang phát lực chỉ cảm thấy dưới người mình chợt nhẹ.
Cả người lại bị Châu Trạch giơ lên.
- Đến, chúng ta tiếp tục chơi!
- Rầm!
Châu Trạch hung tợn ném cảnh sát Trần xuống đất.
- Rầm!
- Buồn cười!
- Rầm!
- Sai lầm!
- Rầm!
- Không biết lượng sức!
- Rầm!
- Tội ác tày trời!
- Rầm!
- Ngươi không buông tay?
- Rầm!
- Còn không buông tay sao?
- Rầm!
- Đến, ngươi tiếp tục cầm đi!
Hết thảy tất cả phảng phất như lặp lại một màn lúc trước, chỉ có điều vai diễn của hai người đã bị thay đổi.
Dám đánh người của ta.
Rất thoải mái đúng không?
Rất thoải mái đúng không?
Ngươi lật trời!
Cũng không phải cảnh sát Trần không muốn buông tay.
Mà là vì cơ bắp trên cánh tay Châu Trạch như xuất hiện một luồng lực hút đáng sợ, vậy mà có thể gắt gao khóa chặt hai tay cô ấy.
Luận đánh nhau.
Luận dùng thân thể đánh nhau.
So kinh nghiệm?
So chiến thuật?
Ngươi muốn so với ai!
Năm đó khi nhất thống U Minh Chi Hải, bản thân doanh câu cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân mình đã diệt sát bao nhiêu Ma thần.
Huống chi hoàng đế thượng cổ tranh đoạt thiên hạ với cửu lê.
Doanh câu đã từng là đại tướng tiên phong, lập công vô số.
Sau cùng, "thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt", vì tính cách và hoàng đế không chịu quỳ không thể thành chủ nhân.
Trên thực tế.
Các triều đại đổi thay, người có thể có tư cách bị "phi điểu tẫn lương cung tàng", có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, thực sự không nhiều lắm.
Đây cũng có thể tính là một loại vinh quang, một loại chứng minh!
Đến đi.
Đánh đi!
Cánh tay Châu Trạch hất một cái.
Sau đó một cước đạp ra ngoài.
- Rầm!
Cả người cảnh sát Trần bị đạp bay.
Lần thứ hai té xuống đất.
Nhưng lần này lực đạo cực kì khủng bố.
Lúc rơi xuống đất, thân thể cũng không trượt quá xa.
Mà trực tiếp đập ra một cái hố to, ngay cả cao ốc bệnh viện bên cạnh cũng bởi vậy mà bắt đầu lay động, dường như móng tòa nhà bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận