Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 490: Quỷ sai mất tích

Dường như tiếng cười của lão đạo quá hào phóng, dù sao thì lão ở trong trại tạm giam hậm hực quá lâu, mỗi ngày đều đang lo lắng không biết lúc nào mình sẽ bị kéo ra ngoài ăn đậu phộng, nụ cười này cười đến mức hơi cường điệu.
Cũng có thể do sau khi uống rượu, có men say trong người, khi nói chuyện mùi rượu xộc ra, cộng thêm lúc ăn cơm trưa lão có ăn chút tỏi.
Nói chung là.
Không biết vì sao, tay của tài xế trung niên bỗng run lên.
Quyển vở bài tập anh ta mới cầm vào tay đã rơi xuống đất.
Rời vào khe hở ở vị trí ghế sau.
- Ôi, không sao, để tôi nhặt giúp cậu.
Lão đạo khom lưng nhặt vở bài tập nghỉ hè lên, còn tùy ý lật lật vài trang.
Có thể nói rằng, vở bài tập hè của học sinh tiểu học do ba bộ phận cấu thành.
Ngữ văn, số học và tiếng Anh.
Dù sao lão đạo cũng nhàm chán, cũng có lẽ lão cảm thấy khá thân thiến với học sinh tiểu học tên "Vương Nhụy" này.
Trên thế giới này, đoán chừng người đặt tên cho con là Vương Nhụy rất nhiều nhỉ?
Lão đạo không cho rằng cô bé này có dính líu quan hệ gì với Lâm Khả.
- A, chữ viết rất đẹp, chỉ có điều chỗ này cô bé hơi dùng lực quá mức, nhưng viết thật sự rất đẹp.
- Ha, ngay cả viết văn cũng không tồi.
- Hôm nay, khi ở trong phòng sách ở Phố Nam, tôi đã từng xem một quyển


phòng nhỏ của chú Tom


. Sau khi xem hết quyển sách này, trong lòng tôi rất phiền muộn, chú Tom thật đáng thương cảm, rốt cục anh ấy đã làm sai điều gì... ...
Lão đạo vỗ trán.
Thật là trùng hợp.
Phòng đọc sách nhà mình cũng mở ở Phố Nam.
Trên thế giới này còn có tên ngu đần thứ hai giống ông chủ nhà mình, đầu óc vào nước mở một phòng đọc sách biết rằng sẽ thua lỗ ở đoạn đường hoàng kim.
Ha ha.
Ông chủ cũng không cô đơn nhỉ?
Mở ra tờ thứ hai.
Mỗi ngày, sau một đề số học lại là một bài văn, yêu cầu số lượng từ không nhiều lắm, đối với học sinh tiểu học, đương nhiên giáo viên sẽ không có yêu cầu gì quá cao siêu.
- Hôm nay, tôi lại đọc sách trong một hiệu sách ở Phố Nam.
- Trong phòng sách có một ông cụ tên Lục Phóng Ông dạy tôi cách đánh thái cực quyền.
- Tên của ông cụ ấy giống chữ Lục Du như đúc.
- Ông cụ rất hiền lành, cũng rất có lòng thương người, ông cụ còn nuôi một con thú cưng nhỏ, đầy lông, rất đáng yêu... ...
Ha ha.
Hiệu sách kia cũng có người có tên giống y hệt mình.
Thật trùng hợp.
Thật là trùng hợp... ...
Lão đạo ngây ngẩn cả người.
Tay lão nắm chặt quyển bài tập nghỉ hè, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lại phát hiện tài xế kia đã ngừng xe ở ven đường, ánh mắt cậu ta đang nhìn chằm chặp bản thân mình.
- Vì sao thứ này lại nằm trong xe cậu?
Lão đạo hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm.
Tuy rằng lão đã uống rượu.
Nhưng lúc này, lão đạo có ngốc cũng đoán được.
Rõ ràng đây chính là vở bài tập hè của tiểu loli!
Cũng không trách lão đạo không nhận ra đây là tiểu loli.
Mỗi một trang trong vở bài tập đều được mô phỏng theo giọng điệu của học sinh tiểu học để viết, hơn nữa đứa nhỏ này còn viết rất tươi đẹp.
- Ông biết cô bé? - Tài xế trung niên hỏi.
- A, ừm, có quen biết, rất quen.
Lão đạo gật đầu.
- Nếu đây đã là vở bài tập của cô bé, tôi sẽ mang về cho cô bé luôn. Này, đừng ngừng, đưa tôi đi thêm một đoạn nữa, đi theo tuyến xe buýt số bốn kia thêm một đoạn đường nữa là đến cửa phòng đọc sách, để tôi ở đó là được.
- Cám ơn người anh em, đến nơi rồi tôi lại mời cậu uống trà.
Nghe được ba chữ "phòng đọc sách", sắc mặt tài xế trung niên trở nên nhu hòa không ít.
- Ông chờ chút, tôi muốn đưa một vật, cái này nên đưa trực tiếp thì hơn, dù gì cô bé cũng từng ngồi xe của tôi.
- Không sao, không sao, cậu cứ làm việc của cậu trước đi, tôi không vội, tôi không vội.
Lão đạo phất phất tay, ra hiệu bản thân mình sẽ chủ muốn thế nào thì khách thế đó.
Dù sao thì lão cũng đang đi nhờ xe miễn phí.
Đương nhiên lão không thể yêu cầu người ta phải làm theo ý mình.
- Không ngờ vở bài tập của tiểu loli lại có thể nằm ở chỗ mình, sao cô bé có thể không cẩn thận như thế, chẳng lẽ cô bé viết mấy đề nhược trí này thấy phiền quá, nên dứt khoát ném luôn cả vở bài tập?
- Cũng không đúng.
- Bài tập trong này đã làm xong hết rồi.
Lão đạo vừa lầm bầm lầu bầu vừa bỏ vở bài tập hè vào trong lòng ngực của mình.
Lão định chờ khi trở lại phòng sách rồi sẽ trả lại cho cô ấy.
Nếu lão đạo phát hiện ra vở bài tập của người khác rơi trong xe, nhất định lão đạo sẽ vội tới nổi nóng, sau đó miên man bất định, luôn cảm thấy có thể đứa bé này đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nhưng đây là tiểu loli.
Ai có thể gây bất lợi cho tiểu loli?
Lúc này, lão đạo hậu tri hậu giác, thật ra cũng có thể lý giải.
Nếu nhà nào mất thú cưng chó con mèo con gì đó, hẳn đều sẽ gấp gáp nôn nóng.
Nhưng nếu nhà ai làm mất một con cọp mẹ.
Trái lại sẽ rất bình tĩnh.
Nên lo lắng chính là người phía ngoài.
Chỉ có điều.
Đúng là duyên phận thật.
Bản thân mình mới đi ra từ trại tạm giam, trên đường trở về lại nhặt được vở bài tập của tiểu loli.
Lão đạo cảm thấy mình đúng là người có phúc.
- Rầm!
Đúng lúc này.
Cửa sau bị tài xế mở ra.
Tài xế cầm một tấm vải trắng trong tay, nhào tới.
Vải trắng chất chồng, còn ướt.
Lão đạo sửng sốt một chút.
Lập tức phản ứng lại.
Lúc này, hai tay lão bắt được đệm hai bên thân thể, một cước chỉnh lên!
Một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Tài xế trung niên trực tiếp bị lão đạo đá ra khỏi xe, ngã lộn nhào xuống đường cái.
Ngẩng đầu.
Khắp khuôn mặt tài xế bị đá xuống hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thân thủ của lão đầu này sắc bén như vậy sao?
Hơn nửa đời người dạo chơi chốn giang hồ, đừng xem mỗi khi phòng sách gặp chuyện, lão đạo ngoài sờ soạng đũng quần ra không còn biện pháp gì khác, phần lớn thời gian ngoài làm cổ động viên thì lão không phát huy được tác dụng gì nữa.
Nhưng cũng phải nhìn xem lão gặp phải vật gì mới được. Nếu lão gặp yêu quái hoặc vong hồn, đúng là lão đạo không có nhiều biện pháp thật, nhưng thân thủ của lão đạo vẫn không tồi. Đừng xem lão đã hơn bảy mươi tuổi.
Nếu một người đàn ông bảy mươi tuổi còn có tinh lực đi bảo vệ mấy người phụ nữ trượt chân.
Đoán chừng phải vui vẻ tới mức trốn trong chăn cười ra tiếng.
Chuyện này cũng đủ để thấy được, rốt cuộc thân thể lão đạo kiện khang tới mức nào!
Thân thể lão không cường tráng, chiếu theo thể chất "chuyến lôi" này của lão, sợ là từ khi lão còn là thôn dân không thuần phác đã bị người trong thôn đánh chết.
Nào có thể sống đến bảy mươi tuổi?
- Mày làm gì? Rốt cuộc mày là người nào?
Lão đạo quát.
Ngay sau đó.
Lão đạo suy nghĩ một chút.
Giọng nói lại hạ thấp hơn.
Nói:
- Lẽ nào người anh em có thù oán với chủ sách bài tập này? Mới vừa bị cô bé sửa chữa vũ nhục?
Lấy tính tình táo bạo của tiểu loli.
Nếu cô ấy gặp phải người cô ấy thấy ngứa mắt.
Có lẽ người kia sẽ gặp không may thật.
Cho dù đến hiện tại.
Lão đạo cũng chưa từng nghĩ tới một khả năng.
Đó chính là tiểu loli xảy ra chuyện rồi.
Nếu có xảy ra chuyện tiểu loli cũng không thể xảy ra chuyện dưới tay một người thường mới đúng?
Lúc này, mọi người trong phòng sách, ngoài người cha như Vương Kha còn rất khẩn trương ra, kể cả Châu Trạch, những người khác đều cảm thấy đây là chuyện chẳng đáng để quan tâm.
Tài xế trung niên nhìn chung quanh, lúc này là buổi chiều, phụ cận dòng xe cộ cũng không ít, anh ta không dám nán lại quá nhiều. Thế là anh ta lấy ra môt con dao găm từ trong lòng ngực, lại lao đến.
Rất dứt khoát.
Rất quả quyết.
Cũng rất tàn nhẫn.
Chỉ có loại lưu manh ngu ngốc mới thích lấy dao ra, sau đó bắt đầu quơ quơ trước mặt người ta, rồi thả ra một vài câu ác độc mà bản thân cảm thấy rất trâu bò hò hét.
Loại người hung ác chân chính, vừa móc dao nhỏ ra sẽ trực tiếp đâm tới.
Tuyệt không nhiều lời lắm chuyện!
Thấy người ta dùng dao, lão đạo cũng không dám khinh thường chút nào, lão vừa lui về phía sau vừa sờ soạng chốt cửa. Sau khi mở cửa, cả người lão lộn từ trên xe xuống dưới.
Tài xế từ phía bên kia xe lao tới, nhưng lão đạo trốn nhanh như chớp, anh ta nhào hụt.
- Rầm!
Lão đạo mới vừa xuống xe lập tức đứng lên, lão không trốn mà một tay bắt được cửa xe, hung tợn "đóng cửa".
Đầu tài xế đập lấy cửa.
Đụng tới không nhẹ.
Lão đạo lại mở cửa xe ra, định chế phục thằng này, lúc trước lão còn cảm thấy anh ta bị tiểu loli chỉnh, còn có chút thương cảm với anh ta, hiện tại nếu anh ta dám động đao với chính mình, vậy xin lỗi.
Bần đạo phải cẩn thận dạy dỗ mày một trận!
Vậy mà.
Lão đạo vừa mới chuẩn bị túm lấy tay đối phương, đoạt đao trên tay đối phương, liền thấy thân thể đối phương bỗng vọt về phía trước, vậy mà chịu đựng đau nhức trên trán chủ động nhào tới.
Hai người đàn ông quấn lại với nhau, lăn lông lốc vài vòng trên đường cái, tài xế giơ dao găm lên, làm bộ muốn đâm về lão đạo.
Hai chân lão đạo lập tức khóa lại, đồng thời hai tay lão đâm vào vị trí nách đối phương, hung tợn phát lực!
Chiêu thức khóa chân này thích hợp với loại triền đấu không nói lý nhất.
- A!
Tài xế kêu một tiếng, chỉ cảm thấy tứ chi của mình đều vặn vẹo đảo lộn, dao găm trong tay cũng rơi xuống.
Lão đạo không có chút lòng dạ đàn bà nào, lão xoay người, ngồi trên người tài xế.
Mặc dù thằng này là một người luyện võ, nhưng khi đánh nhau anh ta vô cùng liều lĩnh, đối với người bình thường, ngược lại rất hung mãnh, nhưng đối với người biết công phu chân chính, anh ta lại lộ ra không đủ nhìn.
Lập tức.
Lão đạo làm nhiều việc cùng lúc, hướng về phía mặt thằng này mà đập lên từng quyền từng quyền!
- Rầm! Rầm! Rầm! ! ! ! !
Lúc này, mặt của tài xế nơi đỏ nơi xanh, tất cả đi ra.
Như cửa hàng bán nước tương vậy.
Coi như anh ta không may, gặp phải lão đạo vừa uống rượu lại bị giam trong trại tạm giam lâu như vậy.
Lão đạo thuần túy là đang phát tiết trên người anh ta.
Trong lòng có giận, đương nhiên phải phát tiết thật tốt, nếu không nó mọc mụn lên thì phải làm sao bây giờ?
Chờ sau khi đánh một trận.
Lão đạo xoa xoa nắm đấm của mình.
Leo từ trên người tài xế xuống.
Đám người phụ cận thấy một màn như vậy, không ít xe cộ ngừng lại, nhưng thật không có ai dừng lại quản việc vớ vẩn này.
Đương nhiên, lão đạo cũng không dám thực sự đánh chết thằng này.
Lão đã bị giam trong trại tạm giam mấy tháng, cho nên lão còn chưa biết Côn Sơn Long ca.
Nếu không phải người ta dám lấy dao quơ quào lung tung trước mặt mình.
Lão đạo có thể sẽ triệt để thoải mái một lần.
Dù sao thì nơi này cũng là đường cái, phía trước cách đó không xa là đèn xanh đèn đỏ, hẳn là có camera.
Lão đạo lấy một chiếc điện thoại di động từ trên người tài xế ra. Tài xế đã bị đánh tới bất tỉnh nhân sự, lão đạo trực tiếp cầm ngón tay của anh ta lên, mở khóa vân tay.
Sau đó, lão đạo bấm số điện thoại của ông chủ nhà mình.
- Alo.
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Lúc này, trong lòng lão đạo hiện ra một dòng nước ấm.
Giọng nói của ông chủ.
Vẫn êm tai như vậy.
Như ngư trường bờ biển.
Lười biếng lại ướt mặn.
- Ông chủ, là tôi, là tôiiiiiiii! ! ! !
Lão đạo hô lên.
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Trong lòng lão đạo càng thêm cảm động.
Ông chủ.
Hẳn là đang nghẹn ngào nhỉ.
Nghĩ đến, hẳn là ông chủ chợt nghe thấy giọng nói của mình, kích động đến tột đỉnh.
Vậy mà.
Trong khoảnh khắc.
Đầu bên kia điện thoại đáp lại nói:
- Ông là ai?
- ... ... - Lão đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận