Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1563: Miếu trống không (2)

Châu Trạch gật đầu một cái, không nói gì cả, đã là người của hai đời, anh cũng chưa từng làm ruộng, đương nhiên không có gì mà đòi hướng dẫn hai vị chuyên gia này, anh cũng không có hứng thú tùy tiện nói mấy câu có vẻ cao thượng nhưng thực tế lại vô nghĩa để cho Deadpool cùng cô gái da đen ở bên cạnh vừa xúc động mạnh mà gật gù vừa cầm sổ ghi lại sau đó vỗ ngực đảm bảo sau này sẽ tiến hành học tập chuyên sâu.
Mặc dù, Châu Trạch biết rõ, dường như mấy người cô gái da đen rất thích biểu diễn tiết mục này.
Sâu bên trong cái hồ đó, có một gốc ngó sen hình người, Châu Trạch đã dựa theo phương pháp của Doanh câu mà “thả” nhân cách nửa gương mặt vào.
Về phần có thể dựa vào phương pháp này khiến cho “Nửa gương mặt” sống lại hay không, khó mà nói được.
Ngay cả chính bản thân Doanh câu cũng không thể nào đảm bảo được, chỉ có thể nói, xem vận khí đi.
Đứng ở góc độ của ông chủ Châu, thì anh hy vọng Nửa gương mặt có thể sống lại, nếu như vậy, ít nhất là có thể chuẩn bị xong “quà đáp lễ” cho Hạn Bạt, hơn nữa, nếu có sự bảo bọc của một vị tiền bối của làng chó, trong lòng anh cũng có thể tự tin hơn rất nhiều.
So với thể loại tìm vận may một cách hư vô ảo diệu rồi mở hack như lão đạo và lão Trương, lúc linh lúc không linh, ông chủ Châu vẫn thích những thứ có tính chắc chắn hơn, dù sao, đời người không phải là trò chơi, không thể đọc hồ sơ rồi làm lại từ đầu được.
Ngẩn người một lúc, Châu Trạch ngẩng đầu, chợt phát hiện không biết từ lúc nào, luật sư An cũng đã đến nơi này.
- Có chuyện gì sao? - Châu Trạch hỏi.
Luật sư An cũng ngồi xổm xuống ở bên cạnh Châu Trạch.
Nói:
- Tin do Phùng Tứ đưa tới, có ba chuyện.
- Nói đi.
- Địa Ngục Chi Môn, vào tối mai sẽ được mở ra lại.
- Chuyện thứ hai?
- Ông chủ, anh được thăng chức cùng với đám người Lưu Sở Vũ và Lâm Khả được tấn thăng, cũng vào đêm mai sau khi Địa Ngục Chi Môn được mở ra lại, là có thể tiến hành sắc phong, anh là được thăng lên tuần sứ, hai người kia là bộ đầu, vốn dĩ, hai người Nguyệt Nha và Trịnh Cường cũng đã đủ tư cách thăng lên bộ đầu, haiz.
- Chuyện cuối cùng?
- Cuối cùng...
Luật sư An gãi đầu một cái.
Nói:
- Chuyện cuối cùng này, Phùng Tứ cũng không thể đảm bảo được là có chính xác hay không, dạo gần đây, trong vòng tròn phán quan bắt đầu xuất hiện một lời đồn đãi, vốn dĩ anh ta cũng không định để ý, nhưng anh ta nói không dám không báo cáo lại.
- Sao?
- Ngôi miếu ở trên Thái Sơn kia, hình như là trống không rồi.

Buổi chiều ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.
Tang lễ của Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường, đã được đẩy lên trước.
Bởi vì tối ngày mai chính là thời điểm Địa Ngục Chi Môn mở lại, và cũng là thời gian sắc phong thăng chức của mấy người ông chủ Châu.
Nếu dồn hỉ sự và tang sự làm chung một ngày, luôn cảm thấy rất không ổn, mặc dù mọi người trong tiệm sách đều đã từng “dãi gió dầm sương”, nhưng trong vòng một ngày, trước phải đau khổ sau đó lại bày ra bộ mặt vui vẻ, ngược lại thì vẫn có thể làm được, chỉ là có chút khó chịu mà thôi.
Nhưng nếu như đặt chuyện tang sự làm sau hỉ sự, lại cảm thấy có chút áy náy.
Cho nên.
Cứ làm trước đi.
Hai ngôi mộ, được dựng chung một chỗ, vị trí cũng không tệ lắm.
Phía trước có sông, phía sau có thể trông ra Lang Sơn, không khí trong lành, đi ra ngoài không tới 3000m chính là ga tàu điện ngầm sắp được xây dựng, giao thông tiện lợi, lân cận cũng có trường học và bệnh viện, đúng là một khu vực hoàng kim.
Đáng đầu tư, đáng tranh vào ở trước!
Đúng vậy.
Đây chính là những gì đám người chào hàng đã nói khi bán phần mộ này cho mấy người Châu Trạch.
Xào giá nhà của người sống cũng không phải phát minh của người trong nước, nhưng chúng ta giỏi trong việc học hỏi, trên cơ sở ban đầu, phát huy tối đa mà thôi.
Đồng thời, chúng ta còn giỏi về sáng tạo, hiện tại, theo việc dân số càng ngày càng già hóa, thị trường bất động sản của người chết, lại có vẻ có tiềm năng phát triển cực lớn.
Hai ngôi mộ, coi như là cộng thêm đủ loại chi phí linh tinh, hai mươi tư vạn.
Khoản tiền này, được lấy từ khoản của công của tiệm sách, nhưng do luật sư An ứng tiền trước.
Ông chủ Châu luôn luôn cần kiệm, ở trên khoản tiền này, ngược lại thì nhìn rất thoáng.
Tang lễ, thật ra thì rất đơn giản.
Thi thể của Nguyệt Nha đã bị đốt thành than, còn Trịnh Cường, thì có trời mới biết đã bị chôn tới nơi nào rồi.
Hơn nữa.
Nếu thiêu cơ thể hiện tại bọn họ đang dùng thành tro sau đó tiến hành an táng, bản thân chuyện đó đã không thích hợp rồi.
Nhục thân đời này, vốn chỉ là một nơi ở tạm thời mà bọn họ mượn dùng trong lúc làm quỷ sai mà thôi.
Cho nên, tốn kém nhiều như vậy để mua mộ phần, ở bên trong, thật ra thì chỉ là một ít vật dụng riêng tư của bọn họ, là mộ chôn quần áo và di vật.
Lão đạo ngồi trên xe lăn, nghiêm túc đặt nhang đèn lên.
Những người còn lại đều đứng thành một hàng, không có người điều khiển chương trình, không tổ chức, mọi người rất bình tĩnh cũng rất ăn ý mà bắt đầu mặc niệm.
Cũng không ai nói kết thúc, nhưng dường như cảm giác được, mọi người cũng đều từ từ thẻ lỏng gương mặt.
Cái chết của Trịnh Cường cùng Nguyệt Nha, đã phá vỡ kỷ lục từ trước tới giờ chưa từ thiệt hại nhân viên của tiệm sách, nhưng mọi người cũng không vì vậy mà cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ, dù sao, trong một số thời khắc, chuyện, thật sự không phải chỉ cần cẩn thận là có thể tránh được.
Người bình thường, bất luận là người tổ chức tang lễ hay là người tham gia tang lễ, mặc dù trong lòng đều biết, đây chỉ là nghi thức làm cho người sống xem mà thôi, nhưng trên thực tế, có lẽ, hoặc ít hoặc nhiều, đều có một ít kính sợ trong đó đi.
Phảng phất như thể người mất – đang nằm bên trong tủ lạnh hoặc sắp bị đưa đi hỏa táng, vào lúc này, đều đang nhìn chính mình vậy.
Cũng may, ngược lại thì lễ tang này cũng không có loại cảm giác này, bởi vì mọi người ở nơi này đều hiểu, Nguyệt Nha và Trịnh Cường đã không còn ở nơi xa thẳm nữa rồi.
Kết thúc.
Mọi người đều ngồi xe quay về.
Những người còn lại đều quay về tiệm sách, lão Trương thì muốn trở về cục đi làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận