Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1762: Truy tìm nguồn gốc (thượng) (1)

- Ông già gì đó kia, hoàn toàn không liên quan gì cả, hơn nữa, quỷ sai phát điên kia, cũng không có bất kỳ liên hệ gì với chuyện này.
- Không phải vậy.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Anh biết rõ là lời Nửa gương mặt nói rất có đạo lý.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó, thực sự có gì đó không đúng.
- Trên thực tế, trong đó còn có một vấn đề mang tính suy luận.
Nửa gương mặt nhíu mày một cái.
Thành thật mà nói.
Anh ta tình nguyện lại đi tìm bác sĩ Vương Kha kia trò chuyện một chút.
Cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này chơi trò suy nghĩ tư duy của học sinh tiểu học với tên hậu bối của làng chó ở trước mắt này.
Châu Trạch lại lúc càng có hứng thú hơn.
Mặc dù sự hứng thú này xuất hiện có chút không giải thích được.
Nhưng từ nơi sâu xa.
Châu Trạch lại cảm thấy, dường như có chút rành mạch hợp lý.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn đọc sách, cầm một cây viết lên, lại xé một trang giấy xuống.
Trước tiên anh vẽ một người lên tờ giấy.
Một cái đầu tròn trịa, một cái bụng tròn trịa, lại thêm bốn hình bầu dục.
Nửa gương mặt ở bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Châu Trạch có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu, hỏi:
- Sao vậy?
- Thật sự là kỹ năng hội họa nát bét.
- ... - Châu Trạch.
- Đây là tôi. - Châu Trạch đưa đầu bút chỉ chỉ ở trên người đó.
- Anh phiên bản trừu tượng.
- Tôi đột nhiên phát hiện, dường như anh đã cởi mở hơn rồi.
- Nhờ có vị bạn nối khố kia của anh.
- Lời khen ngợi của anh, tôi sẽ chuyển lại cho anh ấy.
- Anh thực sự có thể kiến nghị anh ấy đột tử ngay tối nay đó, nói không chừng còn có thể lập tức lăn lộn được một chức quan cao trong âm ti đấy.
- Vị đứng ở dưới lầu kia, dường như cũng rất thưởng thức anh ấy.
- Lạc đề.
- Ồ, vậy anh tiếp tục đi.
Châu Trạch lại họa thêm một “người” tương tự, chẳng qua chỉ là, người này được anh cho thêm một cây ba tong, lại thêm một bộ râu mép.
- Đây là một ông lão. - Nửa gương mặt nói.
- Tôi có thể giải thích lại toàn bộ chuyện này một lần nữa, từ đầu tới cuối.
Nửa gương mặt nghe vậy, ngẩng đầu xem thời gian một chút, tâm tình không nhịn được muốn rời đi, đã rất rõ ràng rồi.
Châu Trạch làm như không nhìn thấy.
Tiếp tục nói:
- Đầu tiên, trước tiên là tôi ở trong bệnh viện, cứu chữa cho ông ta, sau đó cánh tay bị ông ta cào trầy.
- Ừm.
- Sau đó, trên đường tôi lái xe đến cô nhi viện, bị tài xế xe tải – chuyện đã âm mưu từ lâu – tông chết.
- Ừm.
- Tôi tham gia lễ truy điệu của mình, bị lửa… Tóm lại, tôi xuống địa ngục.
- Ừm.
- Tôi không giống với những vong hồn ở trên Hoàng Tuyền Lộ kia, tôi vẫn còn ý thức của mình, tôi bị người phụ nữ không có mặt thu hút, cô ta muốn bẫy tôi ở lại nơi đó mãi mãi, tôi dùng móng tay của tôi, đả thương cô ra, sau đó tôi thoát được tình cảnh khó khăn, hoàn dương.
- Ừm.
- Sau khi tôi hoàn dương, trùng hợp đi ngang qua cửa vào của một tiệm sách – lúc ấy vẫn ở còn hoạt động ở khu thương mại quốc tế Ngũ Châu, trùng hợp đụng phải Từ Nhạc vừa mới bị người ta đập một gậy chết tươi, tôi ám lên người anh ta, cũng chính là bộ thân thể của tôi hiện tại.
- Ừm.
- Cuối cùng, tôi lấy thân phận của Từ Nhạc, tiếp tục sống sót.
- Ừm.
Đôi mắt của Nửa gương mặt đã híp lại.
Anh ta.
Buồn ngủ rồi.
Mỗi khi nói ra một mối liên kết, Châu Trạch đều vẽ một vòng tròn ký hiệu lên giấy.
Lúc này.
Thay vì nói là đang nói cho Nửa gương mặt nghe, chẳng bằng nói là Châu Trạch đang tự phân tích cho chính mình nghe.
Lúc trước, không coi là chuyện đáng kể, thậm chí chuyện mà bạn coi là đáng kể, thật ra thì cũng không tính là vấn đề gì.
Ở trước mắt.
Dường như đang cất giấu bí mật rất lớn.
- Tôi đã nói rồi, tôi hoàn dương, giống như bộ nhục thân này, đều xuất phát từ âm mưu của vị nữ quỷ sai phát điên kia, ý thức của cô ta đã nảy sinh xáo trộn với ý thức của ký chủ, theo bản năng mà xem bác sĩ Lâm, cũng chính là người vợ trên danh nghĩa của tôi hiện tại, xem như chị gái của mình, mong muốn toại nguyện cho hy vọng của chị gái cô ta.
- Vù... Vù… Vù vù...
- Người đã đánh chết Từ Nhạc lúc đó, sau chuyện này tôi đã đi điều tra qua, anh ta đã chết, bị người ta khảm vào trong vách tường, trong cơ thể còn bị đổ đầy thủy ngân, là kiệt tác của nữ quỷ sai đó, cô ta muốn xử lý sạch sẽ tất cả mọi chuyện.
Trên thực tế, là một quỷ sai, nhất là ở trong hoàn cảnh buông lỏng thoải mái vào thời kỳ của Thập Điện Diêm La, muốn làm ra được loại trò “tá thi hoàn hồn” này, thực sự không tính là quá khó khăn, chỉ phải chú ý việc xử lý kết cục cho tốt, đừng để bị phát hiện là được rồi.
Bởi vì sau đó, ông chủ Châu đã làm qua loại chuyện tương tự với lão Trương.
Cho nên, bất cứ lúc nào, đều không nên coi thường trí tuệ của tầng lớp công chức cơ sở, nếu không, tại sao hằng năm lại có nhiều người liều mạng cũng phải thi vào công chức như vậy chứ?
- Đây là một vòng tròn.
Châu Trạch vừa nói, lại vẽ ra một vòng tròn ở trên tờ giấy, sau đó nhìn về phía Nửa gương mặt.
Nửa gương mặt chậm rãi mở mắt ra.
Uể oải:
- Ừm.
- Nhưng cái vòng tròn này, có một vấn đề, vấn đề này, lúc trước tôi không phát hiện, cũng lười đi nghiên cứu kỹ, nhưng bây giờ lại cảm thấy, có gì đó rất không đúng.
- Ừm.
- Ở trong vòng tròn này, nữ quỷ sai phát điên kia, cô ta là người thiết kế nên cái vòng tròn này, từ khi tôi xảy ra tai nạn giao thông bỏ mình cho đến cuối cùng tôi lựa chọn tá thi hoàn hồn, đều phù hợp với cái vòng tròn mà cô ta thiết kế nên.
- Cuối cùng, tôi cũng biến thành “anh rể” trên danh nghĩa của cô ta.
- Mục đích của cô ta, cũng coi như là đã hoàn thành.
- Ừm.
- Nhưng nơi này, có một phần trống rỗng…
Nửa gương mặt chợt mở mắt ra, trong mắt xuất hiện một màn khiếp sợ!
Anh ta hiểu được rồi!
- Anh hiểu rồi sao? - Châu Trạch hỏi, đồng thời, cầm lấy ly nước ở bên cạnh, uống một ngụm nước.
- Cô ta tham gia vào phần mở đầu, cũng tham gia và đoạn kết, nhưng quá trình ở giữa, cô ta không tham gia vào, vấn đề, xuất hiện ở chỗ này.
Trên mặt của Nửa gương mặt, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Bởi vì có một việc, rất rõ ràng, cũng có thể rất chắc chắn.
Đó chính là, nữ quỷ sai kia, bất kể cô ta có phát điên hay không phát điên, đến cuối cùng, cô ta cũng chỉ là một quỷ sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận