Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 894: Luật sư An trở về (2)

Châu Trạch thò tay vuốt ve ở trên người Hoa Hồ Điêu, nhất là cái mông giống với Corgi kia, cảm xúc thật là tốt, khiến người ta yêu thích không buông tay.
- Có vài người, nếu muốn tìm cái chết cũng có thể thật sự chết đi.
Châu Trạch rất bình tĩnh nói.
Học sinh chết đi kia tạm không nói đến, nhưng người mẹ đó của cậu ta, thật sự là minh chứng cho câu nói: Không phải người một nhà thì không tiến vào cùng một cửa.
Giữ loại rác rưởi làm người ta buồn nôn như thế lại ở trên đời làm cái gì, lãng phí lương thực chứ?
- Ông chủ...
Lão Trương cảm thấy bản thân vẫn là phải ngăn cản một chút.
Châu Trạch liếc lão Trương một chút, cười cười, nói: - Có thể tra được địa chỉ không?
- ... - Lão Trương.
- Được rồi, cũng không làm khó ông.
Châu Trạch ngẩng đầu,
Nghĩ nghĩ, lúc dùng người, kết quả hiện tại người mà tiệm sách có thể phái ra làm việc, thật sự là quá ít, rõ ràng là một đám lớn người, hiện tại không phải là là bị thương thì chính là tàn phế, hoặc chính là có nhiệm vụ chăm sóc “thương binh”.
- Để tôi đi.
Lúc này Tiểu loli chủ động đi tới.
- Cô đã tỉnh rồi sao?
Tiểu loli trợn mắt nhìn Châu Trạch một chút, nhưng vẫn gật gật đầu.
- Được thôi, cô đi đi, sau đó cô không cần ra tay.
Nói, Châu Trạch thò tay vỗ mông Hoa Hồ Điêu một cái,
- Kỷ…
Hoa Hồ Điêu kêu lên.
- Giết người, được không chứ?
Hoa Hồ Điêu rất ủy khuất quay đầu lại, nhìn Châu Trạch.
Qua hồi lâu, mới tâm không cam tình không nguyện gật đầu.
- Ông chủ, không đến mức ấy, không đến mức ấy, chuyện này...
Lão Trương còn muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng Châu Trạch giống như không để ý, bộ dạng một chút cũng không muốn nghe.
- A a, náo nhiệt như vậy sao.
Lúc này, cửa tiệm sách cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mặc dù cụt một tay lại vẫn khó nén phong tao xuất hiện ở cửa.
Khom lưng, cúi đầu, một mực quyến rũ.
Mặt mỉm cười nói:
- Các vị, tôi đã trở về.
...
Luật sư An là kiểu người, thời điểm anh ta có ở đó cũng không có gì khác biệt so với lúc anh ta không có ở đó, nhưng nếu quả thật không có ở đó lại sẽ cảm thấy rất không dễ dàng.
Có chút giống như cái hút bồn cầu, bình thường đặt ở nơi đó bạn còn cảm thấy chiếm chỗ, nhưng nếu đến lúc thật sự xảy ra chuyện, không có nó ở đó, bạn cũng không thể tự mình dùng tay móc thông, đúng không?
Lão Trương như gặp được cứu tinh, mau chóng nói lại tất cả chuyện kia cho luật sư An.
Luật sư An vừa cầm giấy lau chùi nước bọt mà lão Trương phun trên mặt mình vừa không ngừng gật đầu, hôm nay Lão Trương ăn tỏi xào ở căn tin của cục cảnh sát, lại thêm phát hỏa, cho nên giọng điệu này...
Thật vất vả nghe xong.
Luật sư An lập tức vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, nếu đã giữ gìn thân thể trong sạch lâu như vậy, cũng không thể tùy tiện xé rách. Bất kể nói thế nào, cho dù là nó đi giết người, nhưng luôn có một phần nhân quả sẽ rơi vào trên đầu chúng ta.
Mặc dù anh có chứng nhận đặc thù của quỷ sai, à không, hiện tại là một thông báo, nhưng cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Một gia đình cặn bã mà thôi.
Chỉnh bọn họ đến sống không bằng chết.
Thật sự là chuyện quá đơn giản mà.
Yên tâm, chuyện này giao cho tôi.
Châu Trạch không nói, đương nhiên, cũng không tiếp tục kiên trì kế hoạch trước đó của anh.
Luận thủ đoạn chỉnh người và đối phó với người bình thường, Châu Trạch vẫn còn tin được kỹ thuật làm việc bẩn của luật sư An.
Luật sư An cười cười, đi tới trước mặt Lão Đạo, thò tay bắt lây bả vai của Lão Đạo, gần như hét lên:
- Làm sao ông lại không sửa được tật xấu làm người tốt vậy chứ?
Chỉ nghĩ đến lúc bản thân sảng khoái đưa tiền rất có cảm giác thành tựu đúng không?
Thực sự không được, ông ở bên trong trường tiểu học trường đại học Thông thành này, mỗi ngày dựng quầy hàng, hoặc là bao một khu bán vé của nhà ăn, hoạt động kiếm bữa trưa bữa tối miễn phí gì đó không phải cũng như vậy sao?
Đầu năm nay,
Ai lại trải qua dễ dàng hơn so với người khác?
Mặc kệ là người ở đâu, điều kiện tiên quyết là trong nhà không có người bệnh còn có tay có chân, không thể cung cấp cho con đi học nổi, vô nghĩa gì chứ!
Lão Đạo bị nói đấn gật đầu không ngừng, tâm của lão, thực sự có chút loạn.
Luật sư An nhìn mà có chút không đành lòng,
Hơn nữa, anh ấy thật đúng là không dám đắc tội Lão Đạo cho đến cùng,
Con người, sống trên đời, tuyệt đại bộ phận suốt cả cuộc đời, đều không thể tìm được một cái đùi có thể ôm được;
Kết quả, hiện tại anh ấy lại có tới hai!
Hơn nữa cách thực còn đều là Rồng ẩn trong đầm,
Tòng long chi thần nha!!!!!!!!
Luật sư An lại cầm khăn tay lên, lau lau mặt cho Lão Đạo, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, tất cả có tôi ở đây, tôi sẽ xử lý tốt giúp ông, yên tâm, yên tâm.
Nói, luật sư An còn kéo Lão Đạo vào trong lồng ngực của chính mình, vỗ phía sau lưng của lão, tự nhủ:
- Kỳ thật, có đôi khi, tôi thật sự coi ông là ba ba kiếp trước của tôi, người cũng rất tốt, là người hiền lành giống như ông.
- Sau đó thì sao? Tiểu loli ở bên cạnh lạnh nhạt hỏi.
- Sau đó lão bị người lừa dối đến táng gia bại sản, tôi từ một công tử ca phú nhị đại thời dân quốc, vốn thiếu chút nữa đã đến Hoàng Phố, kết quả gia đạo sa sút, bị bọn đòi nợ chém chết.
Trấn an kết thúc, luật sư An nhìn về phía quầy bar,
Thò tay vừa mới chuẩn bị nói cái gì.
- Luật sư, cà phê của anh!
Oanh Oanh đã đem một cốc cà phê siêu to đưa cho luật sư An, còn không quên “Coffe mate” lần trước ông chủ đã giao cho cô.
Luật sư An rất kích động nhận lấy “cốc siêu to”.
Giơ ngón tay cái lên với Oanh Oanh, nói:
- Oanh Oanh à, cô càng ngày càng đẹp.
Oanh Oanh đã từng được ca ngợi là “bà chủ” không hề bị lay động.
- Ừng ực ục ục!!!!!!!
Hỗn hợp cà phê Nestlé hòa tan quá hạn bị An luật sư uống một hơi cạn sạch.
Giống như uống rượu, để ly xuống còn dùng tay khuỷu tay xoa xoa miệng của mình.
- Chậc chậc...
Luật sư An giống như mới nhớ lại cái gì, nói:
- Ông chủ, phía bên trại an dưỡng đều đã an bài bố trí xong, tân trang sửa sang gian phong đã rất tốt, thích hợp để an dưỡng phơi nắng nghỉ phép, khi nào anh có thời gian rảnh đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận