Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1813: Nghịch ngợm (3)

Ánh mắt của Hạn Bạt ngưng lại một phen, mà lúc này, truy binh bốn phía lại lần nữa ép tới gần.
Bàn tay của Tiên vương, một quyền trước đó đã rơi vào khoảng không, lại bị Hạn Bạt ra hư chiêu lừa gạt rồi bay đi, vào lúc này lại đánh tới, năm ngón tay đó mở ra, một bàn tay khổng lồ, đã che khuất một mảng ở bầu trời bên trên.
Năm ngón tay, mỗi một đầu ngón tay, đều có sấm chớp rũ xuống.
Không có dấu hiệu nào, sấm chớp kinh khủng này cứ như vậy mà giáng xuống, bất kể là Hạn Bạt hay là những kẻ đang cản đường Hạn Bạt, toàn bộ đều được đối xử bình đẳng.
Hạn Bạt giang một tay ra, dùng sát khí cương thi của mình để chống cự lại đợt sấm chớp cuồn cuộn này, về phần những người còn lại, dĩ nhiên là không có được sức mạnh như vậy, phải biết những luồng sấm chớp phát ra từ đầu ngón tay của Tiên vương, là thiên lôi, là thiên phạt mà Tiên vương dùng sức mạnh của bản thân để dẫn dắt xuống thế gian này!
Bọn họ đều là những kẻ cẩu thả kéo dài mạng sống qua ngày, đối mặt với loại thiên phạt mà bản thân cực kỳ kiêng kỵ này, ngay lập tức, mọi người không thể không lựa chọn lui về phía sau, rời khỏi khu vực thiên phạt này trước.
Từng tia từng tia sấm chớp đánh vào trên sát khí cương thi ở trên người của Hạn Bạt, mỗi lần bị sét đánh, bóng dáng của Hạn Bạt lại trở nên hư ảo thêm một phần.
Có thể nói, tình hình ở ngay trước mắt, đã là tương đối nguy cấp.
Hạn Bạt há miệng, hai chiếc răng nanh của cương thi đã lộ ra ngoài.
- Thứ tôi muốn, từ xưa tới nay, không có gì không lấy được!
Hạn Bạt trực tiếp cắn về phía cổ của Châu Trạch, cảm giác này, giống như lúc tên bị bao vây, trong bước đường cùng muốn lựa chọn giết chết con tin vậy.
Nhưng mà, ngay vào khoảnh khắc răng nanh của Hạn Bạt sắp cắn nát cổ của Châu Trạch, cô ta bỗng nhiên dừng lại.
Châu Trạch là y phục mà cô ta chuẩn bị, cô ta muốn mặc lên người vào lúc kiếm của phụ quân đến chém mình, đổi một cách nói khác,nếu như ngày hôm đó tới, lúc Hiên Viên kiếm treo trên cao, lại khoác Châu Trạch lên trên người, hoặc là dung luyện thành khí linh, hoặc dứt khoát là rút gân lột da theo đúng nghĩa đen rồi mặc lên người mới có tác dụng.
Bây giờ, cô ta giết Châu Trạch, chỉ có tác dụng hả giận mà thôi.
Trong suy nghĩ của Hạn Bạt, lại xuất hiện hình ảnh Doanh câu lên trời đối kháng với Hiên Viên kiếm, lúc thất bại còn chủ đồng sắp xếp đường lui giúp cho Châu Trạch sống sót.
Anh ấy.
Muốn người đó sống…
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Hạn Bạt phát ra một tiếng thét to.
Lại hung hăng xách Châu Trạch lên ném vào mặt biển ở dưới người.
- Phốc!
Ông chủ Châu bị chìm vào trong biển.
Hạn Bạt lơ lửng lên trên.
Giang rộng hai cánh tay ra.
Chủ động đón nhận sấm chớp giáng tới một lần nữa, chẳng qua chỉ là, lần này, cô ta lại càng có thêm một phần quyết tuyệt!
Nửa gương mặt – người ngồi ở bên bờ xem trò vui – sau khi nhìn thấy một màn này, theo bản năng mà lắc đầu một cái:
- Phụ nữ ấy, một khi đụng tới ái tình, trí thông minh này, cũng không còn đường cứu nữa.
Nhưng mà, vào lúc này, bàn tay Tiên vương ở bên trên lại trực tiếp biến mất.
Dường như là ngay cả bàn tay này cũng lười tiếp tục triền đấu dây dưa với Hạn Bạt nữa.
Trong một nháy mắt.
Bàn tay khổng lồ này lại xuất hiện ở bên trên mặt biển, mà Hạn Bạt ở bên trên thì đã vồ hụt một phen.
Cô ta theo bản năng mà cúi đầu xuống, nhìn xuống.
Nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia, đang từ từ trồi lên từ dưới mặt biển ở bên dưới.
Trong kẻ tay nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.
Châu Trạch bị trói ở đó, đầu cúi thấp, giống như là đã mất đi ý thức rồi vậy.
Lúc này.
Một ông già với dáng vẻ cả người theo kiểu quỷ mị hư vô bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Doanh câu, nhìn dáng vẻ là dự định chơi chiêu bọ ngựa bắt ve chim rẻ rình ở đằng sau một phen.
- Ông!
Đầu ngón tay run lên.
Dáng vẻ của ông lão – kẻ muốn lấy hạt dẻ từ trong đống lửa* kia – trực tiếp tiêu tán thành một mảng sương mù, linh hồn bị thắt cổ trong một nháy mắt.
(*ý chỉ việc đạt được kết quả từ trong nguy hiểm)
Mọi người bốn phía, vốn vẫn còn đang tiếp tục ngu ngốc manh động, sau khi nhìn thấy một màn này, không thể không kiềm chế sự manh động của mình lại.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới nhận thức được một hiện thực tàn khốc, rằng dù sao thì bọn họ cũng không phải Hạn Bạt, mặc dù đều không phải là đối thủ của bàn tay Tiên vương, nhưng Hạn Bạt có thể dựa vào khí lực thủy tổ cương thi của mình mà liên tục chống đỡ hết lần này tới lần khác, nhưng bọn họ không làm được.
Phía trên, hai cánh tay dang rộng của Hạn Bạt đã rũ xuống, gió biển thổi tung sợi tóc của cô ta, sau khi ngưng tụ chút nguyên khí cuối cùng đánh ra một đòn đánh hụt kia, Hạn Bạt biết rõ, bản thân đã có lòng mà không có sức rồi.
Tình trạng hiện tại của cô ta, thật sự là cũng ngang ngửa với người đang xem trò vui ở bên bờ kia – Nửa gương mặt.
Chẳng qua là, bởi vì nguyên nhân lúc này Châu Trạch đã không còn bên người cô ta nữa, cho nên chung quanh cũng không có ai tiếp tục công kích cô ta nữa.
Bàn tay Tiên vương bắt lấy Châu Trạch, cũng không vội bóp nát anh, ngược lại, lại từ từ giơ anh lên cao, sau khi đặt trên bàn tay, có một gương mặt không tồn tại, đang mang theo nụ cười sảng khoái mà nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Lúc trước, lúc Doanh câu lên trời, vì để tránh cho bản thân xuất hiện sẽ khiến cho Hiên Viên kiếm dời mục tiêu đi, cho nên Tiên vương không vội đi xuống, cũng vì vậy, mà đã bỏ lỡ cơ hội báo mối thù của mình.
Hiện tại.
Tuy có chút tiếc nuối.
Nhưng nếu như con kiến hôi này đã được Doanh câu cố ý dốc sức bảo vệ trước khi chết, thì hiển nhiên, đối với Doanh câu mà nói, con kiến hôi này, rất quan trọng.
Nếu đã như vậy...
Đột nhiên.
Vào đúng lúc này, Châu Trạch – người đang bị Tiên vương giam cầm kia – lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong đôi con ngươi của anh.
Không còn là vẻ mờ mịt như khi trước nữa, cũng không phải là sự hốt hoảng khi sự sống chết của mình đang nằm trong tay của người khác.
Anh rất bình tĩnh.
Đồng thời.
Mở miệng nói:
- A… lại nghịch ngợm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận