Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1790: Tiên Vương! (3)

Có người trong lòng mang thiên hạ.
Tự nhiên cũng có người chỉ say mê ở trong thế giới hai người.
Hai người thẳng bé trai cùng tiểu loli, vào lúc này, ngược lại lại có loại cảm giác “yêu đương thời loạn lạc”.
Tai họa sắp đến, trận đạo biến sắp ập tới, bọn họ vẫn cứ ngồi đối diện nhau ở trong một góc của ghế sô pha, nhỏ giọng thì thầm chuyện của mình.
Ở bên cạnh thằng bé trai, chồn hoa vẫn yên tĩnh nằm ở đó.
Thành thật mà nói, từ lúc bắt đầu, khi ở dưới núi Nga Mi, lúc con hàng này cảm nhận được khí tức của Hạn Bạt, gần như đã trở mặt, cuối cùng, sau khi bị hung hăng thu thập một trận mới ngừng lại, sau đó vẫn luôn biết điều cho tới hiện tại.
Trong ngày thường, trên cơ bản cũng bị coi như một cái khăn quàng cổ, được treo ở trên cổ của thằng bé trai.
Lâu ngày, nó cũng phải cam chịu, dần dần, cũng đành tùy theo hoàn cảnh và không có cảm giác tồn tại.
Văn hóa công ty của tiệm sách, chính là khủng bố như vậy đấy.
Nhớ lại năm đó, luật sư An oai phong lẫm liệt, tiểu loli lần đầu rời nhà.
Những người còn lại, hoặc là tích cực hướng với danh vọng như vậy, hoặc cũng có tín ngưỡng và sắp xếp riêng của mình.
Nhưng chỉ cần ngốc ở trong tiệm sách này hơi lâu một chút.
Cũng dần dần trở thành nơi trú của bào ngư rồi.
(*ý chỉ cục đá)
Về điểm này, thật đúng là hữu giáo vô loại*, người yêu quỷ ngang hàng đi.
(*không có sự khác biệt giữa dạy và học)
Nếu như mặt mũi to hơn một chút, cướp công sức của Hiên Viên kiếm một phen, thậm chí bạn còn có thể viết một câu trên poster tuyên truyền của tiệm sách, Phủ Quân đại nhân cũng vậy, sau khi vào tiệm sách cũng lập tức Cá mặn đến mức vào trong tranh thôi.
Mưa bên ngoài, đã ngừng
Mà con chồn hoa – vốn còn đang bò lổm ngổm ở bên kia – lúc này lại đột nhiên mở mắt ra, rất gần rất gần, nó đã cảm ứng được.
Nó có chút do dự, cũng có chút chần chờ.
Dù sao đoạn trí nhớ thống khố - việc ông chủ Châu ra lệnh quần ẩu nó nhiều lần – đoạn ký ức đó vẫn còn mới mẻ trong đầu nó.
Nhưng sau sự chần chừ lúc ban đầu, dường như nó vẫn hạ quyết tâm, bắt đầu lén lén lút lút di chuyển về phía cửa.
Tốc độ của nó rất nhanh, cộng thêm việc giỏi ẩn giấu hơi thở của chính mình, hơn nữa lúc này, mọi người trong tiệm sách đều có tâm sự riêng, một kẻ vốn không có cảm giác tồn tại như nó muốn lén lút bỏ súng rời đi cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Nhưng mà.
Tiểu Hầu Tử - đang ngồi ở trên bàn trà bóc tôm cho lão đạo – bỗng nhiên sững lại một phen.
Nhờ vào việc mấy ngày nay bị Phủ Quân điều giáo, hơn nữa lại còn bị cướp chế nhét cho một đống lớn thiên tài địa bảo, tuy nói không đến mức khiến cho tiểu Hầu Tử thoáng cái đã trở thành một con khỉ béo to, nhưng so với trước đó, dĩ nhiên là không thể so sánh được.
Nhất là ngày hôm qua khi ở trên đỉnh Thái Sơn, Phủ Quân đã rút ba sợi lông của nó ra.
Tương đương với đã tiến một bước trong việc kích thích tiềm lực của tiểu Hầu Tử.
Động tác nhỏ của con chồn hoa kia lừa gạt được người khác, nhưng không giấu giếm được nó.
Cũng vì vậy, trong một khắc khi chồn hoa sắp lao ra khỏi cửa tiệm sách, bỗng nhiên nhìn thấy một đồng loại lông xù giống nó đứng ở trước mặt của nó.
Tiểu Hầu Tử hơi nghiêng cái đầu nhỏ, khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn chồn hoa.
Lúc này, chồn hoa đã dự cảm được chuyện lớn không thành, giả vờ muốn trốn, bỗng nhiên sức phản ứng cùng với tốc độ của con Bát Hầu* này lại tăng lên nhanh như vậy.
(* 泼猴 – chữ “bát” có nghĩa là hung hăng, hỗn xược. Ở TQ, đôi khi từ này được dùng chỉ Tôn Ngộ Không, ví dụ phim The Legends of Monkey King - 大 泼猴 )
Chẳng qua là chỉ đưa tay, thì đã trực tiếp bắt được cái đuôi của nó.
Sau đó, tiểu Hầu Tử không khách khí chút nào, một tay siết cái đuôi của chồn hoa, tay còn lại thì điên cuồng vỗ vào hai bên!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Thật ra thì, tiểu Hầu Tử cũng không biết được tại sao mình muốn đánh nó, nhưng chính là cảm thấy lúc này dường như con hàng này cả người thèm đòn.
...
Địa ngục.
Đại Trường Thu xem xong công văn cần phê duyệt mà thủ hạ bên cạnh vừa mới đưa lên, thật ra thì, rất nhiều công vụ của âm ti, chuyện cần gã ta cân nhắc quyết định, cũng không nhiều, từng cấp từng bậc người ở bên dưới, thật ra thì cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.
Với đám người thường thị mà nói, mặc dù mỗi người đều có chuyện cần quản lí riêng, nhưng cũng chỉ là chú trọng chuyển bổ nhiệm nhân sự, nếu có hứng thú, hơn nữa thỉnh thoảng ra ngoài soát mặt một chút, cũng không có chuyện gì quấn người.
Hôm qua, ở âm ti lại xuất hiện một điện Bình Đẳng Vương khác, sau khi mở nha lại muốn người lấy đồ gì đó, Đại Trường Thu đều cho hết cả.
Lão Nhị đã chết, gã ta rất đau lòng, nhưng gã ta không thể để cho cái chết của lão nhị vô giá trị được.
Thật ra thì, đối với gã ta mà nói, năm xưa còn khát vọng có thể quản lý địa ngục, ít nhất là không thể bôi nhọ xuất thân của mười anh em nhà bọn họ được.
Nhưng sau khi thật sự đã ngồi lên vị trí này rồi, tham vọng lúc trước, cũng đã giảm đi không ít, bây giờ, gã ta chỉ hy vọng tám anh em còn sót lại bọn họ, có thể bình an yên ổn.
Huynh trưởng như cha, không chỉ là lời nói suông mà thôi.
Bỏ lại chuyện công văn, ở mi tâm của Đại Trường Thu bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn bảy màu, lúc này ánh mắt của gã ta đã trầm xuống, ngón trỏ trực tiếp điểm ở trên mi tâm của mình một phen, cưỡng chế đè ép xuống.
- Tiên vương… người còn chưa yên nghỉ sao!
Theo Đại Trường Thu, anh em nhà mình mới là điều quý giá nhất, về phần thân phận mười ngón tay của Tiên vương, gã ta cũng không quá coi trọng, ít nhất, không tới trình độ máu chảy đầu rơi vì Tiên vương.
Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân*, quả thật là bọn họ được biến thành từ mười ngón tay của Tiên vương, nhưng bọn họ đã có tư tưởng của mình, có suy nghĩ của mình, đã là một bản thân hoàn toàn mới, giống như chuyện phân thân làm phản vậy, có ai lại tình nguyện chủ động hy sinh vì một ai đó chứ?
(*“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá / Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân” dịch nghĩa là “Bên chiếc thuyền chìm vẫn có cả ngàn cánh buồm qua lại / Phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận