Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 565: Phát đường đi!

- Này!
Trong lòng suy đoán ra thân phận đại khái của đối phương.
Trong nháy mắt, Châu Trạch thay đổi thái độ lúc trước, dù người ta có mời mình, mình cũng chỉ rụt rè đứng bên ngoài cười cười lắc đầu.
Lập tức bắt đầu chạy như điên về phía đình!
Rượu.
Tôi uống!
Tôi uống!
Tôi muốn uống rượu!
Vậy mà.
Châu Trạch chạy càng nhanh.
Lại cách đình này càng xa.
Sương mù bốn phía cũng đang càng lúc càng nồng nặc.
Phảng phất như bản thân mình vĩnh viễn khó có khả năng đi tới đình kia vậy.
Mà bên tai, tiếng nước chảy bắt đầu càng lúc càng lớn.
Xúc cảm trong hiện thực lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt rõ ràng!
Đây là dấu hiệu khi mộng gần thức tỉnh.
Châu Trạch cắn răng.
Trong lòng như có vạn thớt thảo nê mã lao nhanh qua.
Người ta gặp phải chuyện kiểu này, đều cảm tạ trời đất, cảm thấy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh mới có thể khiến mình gặp được loại cơ duyên lớn như vậy.
Kết quả tới bản thân mình.
Lại cười lạnh trang bức cự tuyệt?
Cự cái cây búa!
Châu Trạch càng chạy.
Tốc độ nhịp tim bắt đầu càng nhanh.
Càng mạnh.
Châu Trạch vung hai tay lên.
Anh đã tỉnh.
Anh phát hiện mình còn đang dưới đáy ao.
Đồng thời anh nhìn thấy thằng bé kia vẫn đang dựa ở vị trí đối diện chính mình, vẫn không nhúc nhích.
Châu Trạch đưa tay gãi gãi tóc của mình.
Lại phát hiện xúc cảm không giống với lúc trước.
Anh lập tức mở phần băng bó trên hai bàn tay ra, phát hiện móng tay của mình đã mọc trở lại.
Trong lúc nhất thời.
Trong lòng Châu Trạch vui buồn đan xen.
Vui là vì ao nước này thực sự có hiệu quả chữa thương với cương thi,
Bi thương là vì giấc mộng mới vừa rồi kia, mang theo rất nhiều hàm nghĩa.
Thậm chí.
Rất có thể cái vị kiến tạo nơi này trước đây.
Chính là vị kia!
Sao mình lại không biết nắm lấy cơ hội, thử hỏi người kia một chút.
Chứng nhận quỷ sai chết tiệt này ngoài tác dụng hù dọa vài con tôm nhỏ là tiểu loli và luật sư An ra.
Còn có tác dụng gì?
Loại cơ hội này, loại cơ duyên này, muốn gặp một lần.
Thật khó khăn.
Chẳng qua ngẫm lại.
Thời điểm đó, Bàn Sơn Viên chỉ nhỏ như vậy, ngốc nghếch như vậy, ngay cả tư thái vuốt mông ngựa rót rượu cũng không khác gì con tiểu hầu tử trong phòng sách, Châu Trạch lại cảm thấy buồn cười một trận.
Lúc này.
Cửa gian phòng bị đẩy ra.
Người vào.
Lại là con cương thi mặc quan bào Mãn Thanh kia.
Con cương thi thân thể trần truồng chạy đi đâu rồi?
- Chủ nhân, ngài đã tỉnh chưa?
Cương thi Mãn Thanh quỳ sát bên ao nước, hỏi.
Nhờ nước trong ao rất sâu, đồng thời màu sắc của nó cũng rất tối, cho dù đối phương có ngồi xổm xuống, nhưng chỉ cần đối phương không vào, không có khả năng nhìn rõ rốt cuộc tình huống phía dưới ao là như thế nào.
- Chủ nhân, tôi rất lo lắng cho ngài đây?
Cương thi Mãn Thanh tiếp tục nói.
Thằng này không có ý tốt.
Châu Trạch khẽ ngẩng đầu, đầu cương thi Mãn Thanh kia lại có thể trùng hợp một cách kỳ lạ mà ngồi chồm hổm ngay trên mình đầu.
- Chủ nhân, hiện tại ngài khôi phục thế nào rồi?
Cương thi Mãn Thanh tiếp tục hỏi.
Châu Trạch nhìn thấy bé trai vẫn không nhúc nhích.
Mà lúc này.
Vậy mà cương thi Mãn Thanh lại thò hai tay mình xuống sâu dưới nước.
Châu Trạch nhìn thấy một đôi đen bóng trông giống với tay không ngừng thử thăm dò trước mặt mình.
Châu Trạch theo bản năng nhẹ nhàng di chuyển vị trí của mình.
Nhưng vấn đề là cho dù anh có nhẹ nhàng hoạt động như thế nào, vẫn sẽ sinh ra vằn nước.
Cương thi Mãn Thanh sửng sốt một chút.
Sợ đến nhanh chóng thu hai tay về.
- Chủ nhân, ngài đã tỉnh chưa?
- Hiện tại tên A Thiết kia đang đại khai sát giới, có rất nhiều tinh quái không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, thậm chí còn có một số tinh quái bình thường có quan hệ tương đối khá với chủ nhân, A Thiết cũng không buông tha.
- Tôi đã khuyên anh ta, nhưng anh ta không nghe, anh ta đã nuốt chửng tới sắp mất lý trí.
- Tôi muốn gọi anh ta cùng đi lên trên với tôi.
- Xem xem có thể bắt lấy đám người tới quấy rối hay không.
- Nhưng anh ta vẫn không nghe.
- Chủ nhân.
- Ngài nói xem tôi nên làm thế nào mới tốt?
Cương thi Mãn Thanh tiếp tục thử thăm dò, đúng vậy, anh ta nói nhảm nhiều như vậy, ngay cả người ngoại lai như Châu Trạch cũng có thể cảm giác được anh ta không có ý tốt.
Có thể là vì ảnh hưởng do bé trai tạo ra quá lớn.
Cho nên hiện tại, anh ta còn có chút sợ hãi không dám làm liều.
Nhưng lão ca.
Lão ca chọn lộn chỗ rồi.
Mày nhích nhích qua phía bên trái một chút.
Chủ nhân mà mày muốn tìm đang ở ngay bên trái.
Sau đó.
Châu Trạch nghe được con cương thi Mãn Thanh xê dịch về phía bên phải.
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch vốn tưởng rằng thế giới cương thi rất đơn điệu, đơn điệu tới cực đoan, thậm chí có thể nói là đơn thuần.
Mọi người đều bị chôn trong nơi rừng sâu núi thẳm nào đó, hoặc trong cổ mộ không muốn người biết nào đó.
Cho dù không cẩn thận đi ra.
Cũng là cô đơn lẻ bóng.
Mọi người đều là tồn tại tam giới bất dung, lại thêm số lượng rất thưa thớt, trải qua tháng ngày cô độc.
Ai biết ở chỗ này.
Rõ ràng lại còn diễn ra tiết mục cung đấu.
Hoang đường nhất là.
Một người đứng xem như bản thân mình lại có thể cũng là cương thi.
- Chủ nhân, ngài biết không, trước đây tôi không hiểu chuyện, đi từ trong cổ mộ ra, thiếu chút nữa đã muốn đi tập kích sơn thôn. Nếu không phải ngài xuất hiện ngăn cản tôi, có thể tôi đã sớm vì tội nghiệt chính mình tạo ra mà bị Thiên Đạo bất dung, đã hôi phi yên diệt.
- Cho nên.
- Đối với chủ nhân.
- Tôi ôm theo chân thành và tôn trọng lớn nhất.
- Không có ngài.
- Sẽ không có tôi của ngày hôm nay.
Da gà sắp nổi dựng lên.
Châu Trạch cảm thấy đối phương đã nói tới lời này.
Hẳn rất nhanh sẽ lộ ra kế hoạch nhỉ?
Quả nhiên.
Cương thi Mãn Thanh chuyển lời.
- Chủ nhân, để tôi nhìn xem, tới cùng ngài đã khôi phục như thế nào rồi. Yên tâm, cho dù bên ngoài có chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ ngài!
Nói xong.
Đối phương càng duỗi hai tay xuống dưới.
Hơn nữa.
Là vị trí đối diện Châu Trạch.
Châu Trạch theo bản năng muốn tránh né.
Kết quả tay của đối phương trực tiếp đuổi theo.
- Chủ nhân, sao ngài lại muốn trốn, chẳng lẽ chủ nhân không tin tôi? ? ? ? ? Không tin tôi!!!!!
- Sao ngài có thể không tin tôi!!!!
Dường như cương thi Mãn Thanh đang luống cuống.
Phảng phất như ngụy trang của mình đã bị vạch trần.
Mà lúc này đây.
Anh ta cảm giác mình đã đi tới bờ vực, không có đường lui nữa!
Lập tức.
Hai tay nhanh chóng bắt một cái.
Trực tiếp bắt lấy bả vai Châu Trạch!
- A.
- Chủ nhân.
- Ngài là ngâm tới trướng lên sao?
Thân thể bé trai còn chưa lớn.
Kết quả hiện tại cương thi Mãn Thanh bắt trúng bả vai Châu Trạch.
Trong nháy mắt nó lại mơ hồ.
Thật lớn!
Sau đó.
Châu Trạch chỉ cảm thấy lực bắt lấy bả vai mình tăng lên.
Cả người mình lại bị túm ra, bay ra khỏi mặt nước.
- Mày là ai!
Lúc này, cương thi Mãn Thanh lộ ra bộ mặt hung ác, lộ ra răng nanh, lại càng không chút do dự đánh về phía Châu Trạch!
Châu Trạch theo bản năng đưa hai tay ra, móng tay mới vừa dài ra tuy còn non nớt, nhưng cũng đủ sắc bén, có thể chặn được một kích này của đối phương, nhưng quán tính to lớn dẫn đến hai người cùng nhau ngã vào trong ao nước.
Lại bắt đầu điên cuồng mà dã đấu trong ao nước!
Mày tìm lộn người, tìm lộn người!
Châu Trạch rất muốn nhắc nhở đối phương, anh cam tâm tình nguyện làm một quần chúng, lại nguyện ý giúp anh ta, nhưng hiện tại đối phương đã hoàn toàn lâm vào trạng thái kinh hoảng, chỉ muốn giết chết Châu Trạch, đã hoàn toàn không thể để ý tới những thứ khác.
Ao nước này quả thật đã giúp Châu Trạch khôi phục không ít thương thế.
Nhưng dù sao cũng chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Thân thể còn đang nằm trong trạng thái suy yếu.
Hơn nữa lúc này, bản thân mình lại gần như kề mặt vật lộn với đầu cương thi này.
Trong khoảnh khắc, anh đã rơi vào thế hạ phong!
Đầu cương thi này không hề có ý nói chuyện, vừa tiến lên đã dùng miệng cắn, như thể bị bệnh chó điên, dưới nước, việc hoạt động và né tránh lại cực kỳ bất tiện.
Ngay sau đó.
Bả vai Châu Trạch đã bị đối phương cắn trúng.
- Hí... ... Sùng sục sùng sục... ...
Móng tay Châu Trạch mạnh đâm vào trong cơ thể đối phương.
Nhưng này lại càng thêm kích phát ra sự ngoan lệ của đối phương.
Vậy mà đối phương hoàn toàn không để ý, tiếp tục cắn xé thân thể của chính mình!
Máu tươi chậm rãi tràn ngập ra.
Chỉ là màu sắc của ao này vốn rất sâu, cho nên dù phía dưới dòng nước như trụ, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Châu Trạch không muốn làm vật hi sinh trong màn kịch cung đấu này.
Nhưng lúc này, dưới loại cục diện này.
Dường như anh nhất định phải gặp bi kịch.
Tình huống nguy hiểm, rất cấp bách, thậm chí không cách nào cho Châu Trạch có thời gian và không gian thi triển một chút chiêu thức.
- Rống! Sùng sục sùng sục!
Cương thi Mãn Thanh buông bả vai Châu Trạch ra.
Trực tiếp cắn về phía cổ Châu Trạch!
- Rầm!
Mà lúc này, dường như đối phương bị thứ đồ gì đó bắt được, cả người bỗng nhiên bị hất tung ra ngoài.
Châu Trạch bất chấp thương thế trên người, lập tức leo ra khỏi cái ao.
Mà bên người mình cách đó không xa, bé trai cũng phủ phục bên cạnh ao.
Rất hiển nhiên, người mới vừa xuất thủ, là bé trai.
Lúc này bé trai vẫn rất thê thảm.
Thậm chí có thể nói là thương thế của bé trai còn thê thảm hơn Châu Trạch rất nhiều, Châu Trạch chỉ đơn giản là đầu rơi máu chảy, đứt móng tay cộng thêm mấy cục xương, nhưng thằng này thật sự bị tám móng tay của bản thân mình ghim vào thân thể.
Lúc này.
Móng tay bản thân mình lưu lại trên người cậu ta đã biến mất, dường như đã bị rút ra.
Nhưng trên người tiểu cương thi vẫn có tám hố nhỏ cực kỳ rõ ràng, rất khủng bố.
- Chủ nhân, quả nhiên ngài không tin tôi, ngài lại có thể len lén nuôi một đầu cương thi khác!!!
Cương thi Mãn Thanh lớn tiếng rít gào nói.
Phảng phất như anh ta là một người phụ nữ si tình.
Phát hiện sự thực bản thân mình bị nam nhân mình yêu mến phụ bạc!
- Cô ấy đã ra ngoài rồi đúng không?
Bỗng nhiên bé trai mở miệng hỏi.
Ngược lại thật đúng là một kẻ si tình!
- Đã ra ngoài, nhưng lúc này phải làm sao bây giờ?
Châu Trạch hy vọng đối phương có thể nói vào chính sự.
- Anh ta muốn ăn tôi. - Bé trai nói: - Sau khi anh ta ăn tôi, sẽ không bỏ qua cho anh, tôi không biết hiện tại A Thiết thế nào, có phải đã bị anh ta đánh lén hay không.
Châu Trạch gật đầu, hít sâu một hơi.
Mặc dù không nói rõ, nhưng ý liên thủ đã rất rõ ràng.
Cho nên.
Thân phận lập trường chuyển biến một cách thật nhanh chóng.
Trước đây mấy giờ, hai người còn đang đánh giết sinh tử, Châu Trạch còn đóng đinh người ta trên vách tường.
Nhưng hiện tại hai người phải đứng trên một chiến tuyến.
- Rống!!!!
Cương thi Mãn Thanh phát ra một tiếng rít gào.
- Chủ nhân, tôi muốn ăn kẻ phụ lòng người là ngài, còn cả tên cương thi không biết từ đâu ra này, ăn hết tất cả!
- Đây là.
- Sự tôn kính lớn nhất.
- Mà tôi dành cho chủ nhân ngài.
Cương thi Mãn Thanh ngẩng đầu.
Vậy mà thân thể anh ta đang từ từ bành trướng, khí tức cũng trở nên cường thịnh hơn lúc trước rất nhiều.
- A Thiết thật sự bị anh ta nuốt rồi!
Trong mắt cậu bé xuất hiện biểu tình hoang mang rối loạn, thương thế của cậu bé mới chỉ khôi phục một chút mà thôi, đối mặt với một đầu cương thi mới vừa cắn nuốt đồng bạn, cậu ta không hề cảm thấy phần thắng của mình lớn tới cỡ nào.
Lúc này.
Khóe mắt anh ta liếc qua, phát hiện móng tay của Châu Trạch rốt cuộc cũng mọc ra.
Lập tức nói:
- Này!
- Ừm? - Châu Trạch nghiêng đầu qua nhìn về phía cậu ta.
- Cho anh ta ăn kẹo đi.
- Đường.
- Ăn rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận