Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 406: Phòng sách ngày thường

Châu Trạch lại nằm mơ.
Lần này.
Không phải xuống địa ngục.
Mà chỉ là một giấc mơ đơn giản.
Đơn giản.
Hơi đơn điệu.
Ở trong mơ.
Anh ngồi bên cạnh cọc gỗ của bến tàu.
Chung quanh anh là mấy bác gái giặt quần áo rửa rau nói chuyện nhà.
Phía sau anh.
Cũng không thiếu đứa bé đang đuổi bắt trêu chọc nhau.
Anh cầm cần câu cá.
Mồi câu đã được thả xuống dưới sông.
Bản thân anh thì đội mũ rộng vành lẳng lặng mà ngồi ở nơi này.
Khí trời sáng sủa, mặt trời chói chang, nắng không phải quá gắt, còn có gió thổi tới khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Sau đó.
Trong toàn bộ giấc mộng.
Bản thân mình vẫn luôn ngồi như vậy.
Câu cá.
Câu cá.
Vẫn là câu cá.
Đến khi mình tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Vẫn chưa câu được cá, dù chỉ là một con.
Sau khi tỉnh lại.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Oanh Oanh bên cạnh đang đưa lưng về phía mình chơi trò chơi, còn chưa chú ý tới chuyện mình đã tỉnh lại.
Châu Trạch mở to mắt.
Nhìn trần nhà.
Ngày hôm qua.
Bản thân mình đã thấy được sự chênh lệch giữa mình và vị kia.
Người kia là người đứng đầu Minh Hải.
Mà bản thân mình.
Chỉ là một chiếc thuyền con có thể lật bất cứ lúc nào trên Minh Hải.
Mà trong mộng, bản thân mình.
Lại có thể chỉ ngồi ở chỗ kia câu cá.
Châu Trạch đã từng nghe người ta nói, trong mộng có thể hiện ra hình ảnh của mình kiếp trước.
Nhưng Châu Trạch rõ ràng, bản thân mình không có kiếp trước.
Cho dù có.
Hình như dựa theo những gì mình nhìn thấy trong giấc mộng.
Bản thân mình kiếp trước và kiếp này rất giống nhau.
Đưa tay, xoa xoa mặt.
Ông chủ Châu không hối hận gì, cũng không cảm thấy đáng thương biết bao, ủy khuất biết bao.
Có lẽ tâm tình này có liên quan tới những chuyện anh phải trải qua lúc nhỏ.
Đối với một người bình thường, ừm, đối với phần lớn người, cuộc đời của bọn họ chính là không ngừng đi từ nhỏ tới trung niên, rồi già nua…
So sánh với loại đại năng có được kiếp trước và kiếp này, tỷ như Kim Thiền Tử (ve sầu), dù sao cũng là thiểu số trong thiểu số.
Khi còn bé ở cô nhi viện.
Có thịt ăn.
Có cocacola để uống.
Đã là chuyện khiến người ta rất thỏa mãn.
Cho dù nằm trong trạng thái trước mắt, vẫn khiến anh cảm thấy thoải mái thích ý hơn nhiều so với chuyện ngày đêm bận rộn công việc, khát vọng có thể nắm bắt lấy bất kỳ cơ hội gì giúp mình leo lên như kiếp trước.
Sống ở hiện tại.
Ngươi có thể nói rất nhiều.
Nhưng người chân chính hiểu lại không nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, Châu Trạch lại cảm thấy hơi mệt. Gần đây đã xảy ra không ít chuyện. Từ sau khi đi Thường Châu trở về lại xảy ra những chuyện khác, muốn thoải mái ngủ nướng bên cạnh Oanh Oanh cũng biến thành một loại hy vọng xa vời.
Cũng bởi vậy.
Châu Trạch cũng không kêu Bạch Oanh Oanh.
Mà nghiêng đầu qua.
Nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Bạch Oanh Oanh còn đang ở bên kia, hết sức chuyên chú chơi trò chơi, hoàn toàn không chú ý đến ông chủ nhà mình vừa tỉnh ngủ lại ngủ lại.
Đợi khi máy chơi game nhắc nhở không đủ pin, Oanh Oanh mới rón ra rón rén xuống giường, nhanh chóng chạy đến tầng một cầm sạc pin, sau đó chạy trở về.
Cô ấy biết mình không thể rời khỏi ông chủ quá lâu, nếu không ông chủ nhà mình sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Sau khi cắm sạc pin, Bạch Oanh Oanh không tiếp tục chơi game mà đặt máy chơi game trên tủ đầu giường, nghiêng người sang nhìn thẳng mặt Châu Trạch đang ngủ say.
Nhìn lông mi của anh, nhìn bờ môi của anh, nhìn mũi của anh.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy thứ này có gì hay để nhìn.
Có lẽ chỉ có người thật sự yêu đương rồi mới có thể hiểu được.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Hứa Thanh Lãng đứng ở cửa.
Chỉ chỉ Châu Trạch.
Cậu ta muốn hỏi Oanh Oanh anh đã tỉnh chưa.
Oanh Oanh lắc đầu.
Hứa Thanh Lãng nhún nhún vai, rời khỏi. Dù sao thì canh loãng và vân vân có nấu lâu một hồi cũng không sao, ngược lại hiệu quả còn càng thêm tốt hơn. Cậu ta không cần vội.
Đi xuống tầng,
Deadpool đang cầm khăn lau lau sàn, lão đạo ngồi phía sau quầy bar chơi cờ tướng với Hầu Tử.
Đúng vậy.
Chơi cờ tướng.
Một con khỉ lại có thể học được cách chơi cờ tướng.
Hơn nữa nhìn tình huống, trái lại lão đạo còn đang nằm trong thế yếu.
Tiểu loli ngồi xuống trên sô pha, cầm truyện manga nhàm chán lật trang, thỉnh thoảng cô ấy lại ngáp dài.
- Muốn ngủ thì đi ngủ đi.
Hứa Thanh Lãng nói.
- Mùa hè dễ buồn ngủ thôi, không có gì đáng ngại.
Tiểu loli lắc đầu, cô ấy vẫn có thói quen đi ngủ buổi tối. Tuy nói trong tiệm sách cũng không có chuyện gì để làm, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cho dù không có chuyện gì để làm, nhưng thà rằng ngồi ở nơi này vẫn tốt hơn nhiều so với việc lên giường ngáy o o không phân biệt ngày đêm... Phải "khỏe mạnh tích cực" một chút.
Có lẽ.
Đây là chút kiên trì cuối cùng cô ấy có thể làm được trước khi bị triệt để đồng hóa thành cá muối.
Luật sư An vừa trở về, đưa Châu Trạch về tới phòng đọc sách xong anh ta lại đi tới ngục giam. Hiện tại anh ta chỉ còn một mối làm ăn duy nhất, cũng chính là vị ác quỷ trong ngục giam Thông Thành kia.
- Ông chủ thật hăng hái, hơn nửa đêm chạy tới doạ người ta, hại người ta ngay cả minh tưởng cũng không làm được.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ oán giận.
Ác quỷ vừa tới nhân gian, chuyện ngủ và ăn là một vấn đề rất lớn. Ăn cơm thì còn có thể cưỡng ép nuốt xuống, chỉ cần muốn sống thì không thể để thân thể này chết đói. Cho nên cho dù ác quỷ có chán ghét có khó khăn tới mức nào đi nữa, cũng có thể ép buộc bản thân kiên trì, tối đa cũng phải ăn được một chút, cùng lắm thì chỉ khiến thân thể không được đầy đủ dinh dưỡng thôi.
Nhưng chuyện ngủ đúng là không có biện pháp. Cho dù bản thân có không ngừng uống thuốc ngủ, ngoại trừ việc khiến thân thể của mình nằm liệt trên giường không thể động đậy ra, ý thức của mình vẫn thanh tỉnh.
Mặt khác.
Đừng tưởng rằng uống thuốc ngủ tự sát là rất tươi đẹp.
Thật ra uống thuốc ngủ tự sát cũng phải chịu thống khổ cực lớn.
Chẳng qua lúc đó bản thân mình không tỉnh nổi.
Cho nên dưới con mắt của người sống, uống thuốc ngủ tự sát là cách ra đi lặng yên nhất.
Nhưng thử nghĩ một chút xem, khi dược hiệu của thuốc ngủ phát tác, rõ ràng bản thân mình đang thống khổ vô cùng nhưng lại không kêu được cũng không thể động đậy được, buồn khổ dày vò.
- Này, nghe nói trước đây anh từng làm quan.
Tiểu loli nhìn luật sư An hỏi.
- Ừm?
Luật sư An nhìn tiểu loli.
- Có thể nói một chút với tôi không?
Tiểu loli đưa tay vỗ vỗ sofa bên cạnh mà cô ấy vốn dùng để gác chân, trước mặt còn để một ly nước đá, chỉ tiếc, tuổi tác của cô ấy vẫn quá nhỏ.
Đúng là luật sư An có chút háo sắc thật, đương nhiên, đây cũng là bệnh chung của đàn ông, sau khi một loại bệnh có tính phổ biến, nó sẽ không được tính là bệnh nữa.
Nhưng đối với những cô gái tuổi tác cỡ tiểu loli, dù chỉ là một chút cảm giác luật sư An cũng không có. Hết lần này tới lần khác, lấy sự từng trải và tuổi đời thật sự của tiểu loli, cô ấy luôn luôn mang tới cho người khác một loại cảm giác kỳ lạ cực mạnh.
Giống hệt như cô bé len lén cầm son môi của mẹ thoa lên miệng mình, hoặc như bác gái mặc váy học sinh đang vẫy tay với mình, hô lên: - Oppa, đến đây!
Quá mức khó chịu.
- A, cô hỏi cái này để làm gì?
- Tôi hiếu kỳ.
- Ha ha.
Luật sư An ngồi xuống vị trí đối diện tiểu loli.
- Cho nên trước đây anh đã leo lên tới vị trí nào rồi?
- Cô có thể đoán xem.
- Bộ đầu? - Tiểu loli lắc đầu: - Hẳn là còn cao hơn một chút, tỷ như, tuần kiểm?
- Đều là chuyện đã qua.
- Tôi rất tò mò, trước đây anh đã phạm phải sai lầm gì.
Nói xong.
Tiểu loli ngẩng đầu.
Nhìn về phía trần nhà.
Dường như cái người trên tầng kia càng phạm nhiều sai lầm hơn, nhưng vẫn không có việc gì.
- Câu hỏi này tạm thời tôi không muốn trả lời. - Luật sư An đứng lên: - Thật ra có đôi khi, càng lên cao lại càng không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì chỉ khi làm quỷ sai mới là lúc không buồn không lo nhất.
- Không buồn không lo?
- Từ gần nghĩa với nó chính là coi trời bằng vung.
Luật sư An uốn éo cổ mình, ngáp một cái: - Thật hâm mộ cô, buổi tối có thể đi ngủ ké.
Luật sư An cũng muốn đi ngủ ké, nhưng anh ta càng sợ chết hơn.
Có thể suy ra, nếu như anh ta lén lén lút lút vào gian phòng của tên kia.
Chắc chắn tên kia sẽ trực tiếp xuống giường liều mạng với mình.
Nói xong.
Luật sư An đứng lên.
- Được rồi, tôi phải đi minh tưởng, nếu không thân thể mệt nhọc tới không chịu nỗi.
- Vậy anh có muốn khôi phục chức quan không?
Tiểu loli hỏi.
Luật sư An dừng bước, quay đầu lại, đưa ánh mắt ngây dại nhìn tiểu loli:
- Đây không phải nói nhảm sao? Còn không phải tôi đã đặt hết tiền đặt cược lên trên người anh ta sao? CMN Tám hai khốn nạn!
... ... ...
Lúc tối, Châu Trạch lần thứ hai tỉnh lại, xuống tầng vọt vào phòng tắm. Tuy nói thân thể anh vẫn còn hơi suy yếu, nhưng ít ra tinh thần của anh cũng khôi phục không tồi.
Sau khi uống dịch hoa bỉ ngạn, lại uống mấy bát canh loãng Hứa Thanh Lãng hầm ra, Châu Trạch cảm thấy cuối cùng ngón tay anh cũng có lực.
Lão đạo mở cửa tiệm, lấy bảng hiệu tạm dừng buôn bán xuống, phòng đọc sách đêm khuya chính thức tiến vào thời gian kinh doanh. Sau đó, ánh mắt lão đạo nhìn về phía ngoài cửa tiệm.
Đêm xuống.
Cũng không biết hiện tại có bao nhiêu em gái đang ở một mình trong phòng.
Có đôi khi, lão đạo cũng rất tự trách, tự trách năng lực của mình hữu hạn, người lão có thể giúp đỡ cũng có hạn.
Lấy radio ra điều chỉnh đài, định nghe tiết mục nửa đêm.
Vừa mở radio lên, đầu tiên là một đoạn quảng cáo:
- Thận hư, có thể là do sau khi mệt nhọc quá độ... ...
Gió đêm từ từ thổi tới, mang theo một chút nóng bức ngày hè. Tiếng huyên náo ồn ào trong Phố Nam lúc ban ngày rốt cục cũng ngừng lại.
Tiểu loli lên tầng hai, bởi vì Vương Kha gọi điện thoại tới, nên cô ấy cố ý lên tầng hai nghe. Đoạn đối thoại giữa hai cha con, cô ấy không muốn để người ngoài nghe được.
Hứa Thanh Lãng ngồi trong phòng, chính là phòng cơm đặc biệt để tiễn vong hồn lên đường, trên mặt cậu ta có đắp mặt nạ dưỡng da, bên cạnh cậu ta để một ly rượu gạo do chính cậu ta tự chế.
Nghe mùi rượu nhàn nhạt, thoa nhẹ gương mặt.
Deadpool ngồi ở cửa, bởi vì cửa tiệm đã được mở rộng, rất hay có muỗi bay vào.
Phàm là có muỗi bay vào, đều bị Deadpool lè lưỡi nuốt như thiểm điện, sau đó trưng ra vẻ mặt say sưa thỏa mãn.
Luật sư An trần truồng khoanh chân ngồi trên giường trong phòng mình, tiến vào trạng thái minh tưởng. Anh ta thả lỏng cơ bắp, xoa dịu sự uể oải.
Đối diện anh ta là lão Trương còn đang ngủ mê man. Lão Trương đã tỉnh lại mấy lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại anh ta lại lập tức hôn mê tiếp. Dựa theo cách nói của luật sư An, linh hồn của lão Trương suy yếu quá mức, cho nên anh ta cần nhiều thời gian hơn để thích ứng với cơ thể mới, nhưng vấn đề trên người anh ta đã không lớn.
Đoán chừng, ngày mai anh ta mới có thể hoàn toàn tỉnh lại.
Sau đó.
Tam quan của cảnh sát Trương vẫn được ông chủ Châu chú ý bảo vệ tốt.
Có thể... ...
Tiểu Hầu Tử ngồi trên ban công tầng hai.
Ngắm nhìn ánh trăng trên trời.
Mặt trăng cong cong.
Tia sáng rơi xuống người tiểu Hầu Tử.
Như một bức tượng Hầu Tử.
Ở bên cạnh nó.
Còn đặt chùy nhỏ đồ chơi lão đạo mua cho nó.
Lão đạo vốn muốn mua kim cô bổng cho nó chơi.
Nhưng tiểu Hầu Tử càng ưa thích chùy nhỏ của mình hơn.
Bạch Oanh Oanh rót trà cho Châu Trạch, bưng tới, trong trà còn có một chút quất.
Sau đó, cô ấy ngồi xuống ngay bên cạnh Châu Trạch, tay nắm một chiếc quạt hương bồ, nhẹ nhàng mà quạt gió cho Châu Trạch.
Ông chủ Châu dựa lưng trên ghế mây phía sau quầy bar.
Lâu lâu lại ngồi dậy uống một ngụm trà.
Phần lớn thời gian anh vẫn nằm trên ghế mây, nhẹ nhàng mà đung đưa.
Đung đưa.
Đung đưa.
Đung đưa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận