Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1366: Mười năm (1)

Ở bên người xuất hiện một khe nứt màu đen.
Hoàn toàn ngăn cản nghiệp hỏa mãnh liệt này.
Bên ngoài.
Lửa cháy cuồn cuộn.
Nhưng anh ta bình chân như vại.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Ngước nhìn bầu trời đêm tối đen.
Mặc kệ cho nghiệp hỏa còn ở đang tiếp tục thiêu đốt ở bên ngoài.
Anh ta cười.
Anh ta cười nói:
- Tòa nhà sụp đổ, tòa nhà sụp đổ rồi.
- Ha ha.
- Lại là ai nói cho anh biết.
- Rằng tôi vẫn còn đang ở trên cao?
...
Mười năm, dường như cũng được tính là một đoạn thời gian rất dài rồi, ít nhất, ở trong mắt đại chúng, mười năm trước và mười năm sau, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, giống như đoạn đầu và đoạn cuối của một dòng sông vậy.
Nhưng nếu bạn nói nó dài.
Đôi khi nó lại không dài lắm.
Rất nhiều người khi cúi đầu xuống, hồi tưởng một chút về mười năm trước, khi đó bản thân đang làm gì đang ở nơi nào, thường đều là dáng vẻ bị dọa đến giật mình!
A, mười năm, cứ như vậy mà trôi qua rồi sao?
Thật là nhanh mà.
Nhất là lúc này, nếu như bạn giống như người thư sinh trước mắt này, dùng mười năm sau cùng của mình, xem như nhiên liệu mà đốt lên một mồi lửa.
Thật ra thì châm lửa như vậy cũng chỉ tốn một chút công sức thôi đi.
Không châm lửa.
Thì thực sự sẽ không cháy.
Ngọn lửa vẫn đang kéo dài, thế nhưng đã qua khoảnh khắc điên cuồng nhất.
Người đàn ông trung niên tiếp tục ngồi tại chỗ, anh ta không sợ nghiệp hỏa, thậm chí, còn không đặt loại nghiệp hỏa này vào mắt.
Một vị Thành Hoàng đã lụi bại, một người bạn cũ ngày trước.
Lấy cái chết can gián.
Anh ta tiếp nhận.
Ngược lại thư sinh cũng không sống tốt được mấy năm nữa.
Chẳng bằng để cho anh ta lấy một loại phương thức mà bản thân anh ta cho là rất sáng chói rất đáng giá và cũng thật vĩ đại mà chết đi đi.
Giống như ngàn năm trước.
Khi bầu trời âm ti vừa mới thay đổi.
Lúc từng nhóm Thành Hoàng võ trang khởi nghĩa.
Bọn họ anh dũng, bọn họ không kiêng kỵ gì, bọn họ tập hợp thành quy mô phản kháng phản kháng lớn nhất từ khi âm ti thành lập tới nay.
Đương nhiên.
Kết cục sau cùng.
Cũng như đám nghiệp hỏa đang vây chung quanh anh ta lúc này vậy.
Cháy sạch một cách rực rỡ.
Nhưng không bao lâu.
Thì đã không còn chút gì nữa rồi.
Thành Hoàng, từng một phần của Thái Sơn, có lẽ là bởi vì cái quần thể này, trên cơ bản đều lấy những linh hồn anh hùng ở địa phương làm chủ thể, cho nên trên người của bọn họ, cất giữ một loại anh dũng ăn sâu vào trong máu – thứ mà đám quan sai bên trong địa ngục kia, bởi vì được nhuộm bởi hệ thống quan liêu mà dần đã đánh mất hết sạch.
Lúc tất cả mọi người yên lặng, khi tất cả mọi người lựa chọn ngầm thừa nhận, thời điểm tất cả mọi người chết lặng nhìn vương kỳ trên đầu tường thành thay đổi.
Bọn họ lại phản kháng.
Ngược lại, cũng không phải là tất cả Thành Hoàng đều phản kháng.
Có một bộ phận người lựa chọn sợ hãi, có một bộ phận người lựa chọn quan sát, cũng có một bộ phận người lựa chọn tiếp tục “Có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ”.
Có những kẻ giống như rùa rụt đầu, lẩn trốn ở sau những Thành Hoàng khác – những người đang xông lên, không dám đưa đầu mạo hiểm, giống như cái vị Thành Hoàng gia ở Thông Thành lúc trước kia.
Có người tiếp tục làm theo ý mình, bảo vệ phong thủy một vùng, không tham dự vào trong trận bạo động năm đó.
Nhưng bất luận nói như thế nào, quần thể Thành Hoàng này, bên trong mỗi một đoàn thể được thành lập để phản kháng âm ti lúc trước, bọn họ đúng là một phần chiếm tỉ lệ lớn nhất!
Cũng vì vậy, đợi sau khi trấn áp loạn Thành Hoàng xong, với Thập Điện Diêm La mà nói, thậm chí còn là đối với Địa Tàng Vương Bồ Tát mà nói, những phương diện khác, tất cả mọi người có thể dùng thủ đoạn dao mềm xẻo thịt, từ từ lấy máu, khiến cho cơ thể khổng lồ của âm ti này rơi vào tử vong một cách từ từ.
Nhưng duy chỉ có một bộ phận.
Riêng đối với thể chế Thành Hoàng này.
Âm ti lựa chọn chính sách gây áp lực nặng nề.
Cho dù là lúc trước không tham gia phản kháng Thành Hoàng, bất luận là sợ hãi tham sống, hay là lý tưởng bất đồng tiếp tục giữ vững trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, đều phải chịu sự chèn ép không khác gì nhau.
Âm Ti muốn quên lãng đi sự tồn tại của hệ thống này, tốt nhất, là bọn họ chưa từng xuất hiện đi.
Người đàn ông trung niên còn đã từng chú ý.
Lúc trước, thư sinh không tham gia phản kháng.
Trong ngàn vạn bóng dáng Thành Hoàng xông vào Hoàng Tuyền Lộ, triều thiên khuyết*,
(1 câu trong bài ca của Nhạc Phi, ý chỉ việc vào chầu cung vua)
Anh ta không nhìn thấy thư sinh.
Anh ta lúc đó.
Còn hơi có chút vui mừng.
Sau đó.
Giơ tay chém xuống.
Bất luận là âm ti mới được thành lập hay là Thập Điện Diêm La vừa mới bước lên nhận quyền, đều cần một trận máu tươi, để chứng tỏ bản thân.
Bọn họ thành công.
Vốn dĩ, anh ta cho là.
Thời gian ngàn năm trôi qua, vào ngay thời điểm này, dưới cơ hội này, anh ta có thể bỏ qua thân phận, ‘anh ta’ cũng cũng có thể bỏ qua thân phận.
Mọi người cùng ngồi xuống với nhau.
Giống như năm đó.
Tán gẫu một chút.
Trò chuyện.
Anh ta biết rõ 'anh ta' không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Chính 'anh ta' cũng biết rõ bản thân không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Anh ta có thể đưa tiễn ‘anh ta’.
Một phen hồi ức trôi qua.
Lại cáo biệt một lời.
Thân phận của anh ta, không cho phép anh ta tùy ý rời khỏi địa ngục, cho nên, cơ hội đi lên một lần này, không dễ dàng mới có được.
Lại không ngờ rằng.
Lại là kết cục này.
Người đàn ông trung niên cảm thấy có chút không thú vị, người bạn lúc trước thú vị đến mức có thể kết bạn cùng nhau đồng hành đi chơi với mình, lại cũng đã biến thành vô vị và nhàm chán đến như vậy.
Có lẽ, 'anh ta' sớm đã thay đổi rồi, chỉ là bản thân anh ta vẫn luôn mãi cất giữ một chút ảo tưởng đối với ‘anh ta’ mà thôi.
Mười năm.
Âm thầm lặng lẽ trở về thăm nhà một phen không tốt sao?
Lại hoành tráng đến mức châm lửa như vậy.
Giống như ‘anh ta’ năm đó nói bản thân thích một mảnh mênh mông ở nơi này, thích tiếng gió gào thét ở nơi này, thích tuyết ở nơi này, thích đất đai đen ở nơi này.
Sau đó.
‘Anh ta’ đã bị bệnh.
‘Anh ta’ cứ như vậy mà được chôn ở nơi này.
Thật giống như.
‘Anh ta’ đều chưa từng thay đổi.
Từ đầu tới cuối.
Đều vẫn làm màu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận