Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1362: Củi khô (1)

Cho nên, vì để ý đến bọn họ, đội ngũ mới tận lực giảm tốc độ xuống, nếu không ông chủ Châu thực sự có thể mới vừa vào núi là đã tay trong tay với Oanh Oanh gào thét khắp rừng núi để trải nghiệm cơn nghiện người rừng Tarzan một phen rồi.
Trên đường, ngược lại cũng không còn thứ gì khác thường nữa, thậm chí còn có vẻ nhàm chán đến khác thường, ngoại trừ cây, thì chính là đá, ngoại trừ đá, thì cũng chỉ là cây mà thôi.
Bắt đầu vào rừng từ buổi trưa, đi một mạch tới tận chín giờ tối, đội ngũ cũng chưa từng ngừng lại nghỉ ngơi, gần chín tiếng đồng hồ “hành quân”, cách mục tiêu còn một khoảng cách rất lớn, nhưng thực sự phải dừng lại để cho mọi người lấy hơi một chút.
Khiến cho Châu Trạch có chút bất ngờ là, trước mặt lại có một cái sơn thôn, vẫn mang dáng vẻ nguyên thủy.
Trong đêm khuya, rừng già, sơn thôn xưa cũ, cái này giống như phần bắt đầu của chuyện ma vậy, nhưng trong đoàn người này, ngay cả Hứa Thanh Lãng – con người duy nhất – cũng được tính là bán yêu, coi như ở trước mặt có là một thôn ma, nó có thể hù dọa được ai chứ?
Lấy thông số của đội ngũ của ông chủ Châu mà xem.
Rốt cuộc là ai hù dọa ai còn khó nói trước lắm.
Chẳng qua là.
Thôn này cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì trong thôn này đã không còn nhà nào nữa, có lẽ là đã sớm di dời ra ngoài từ lâu rồi.
Mấy năm nay, theo điều kiện quốc gia chuyển biến tốt, loại dự án vì người dân này vẫn luôn được áp dụng, đồng thời, kèm theo đó là quan niệm của con người không ngừng thay đổi, cái gọi là ở ấm chỗ ngại dời đi cũng không còn bị chấp nhất như vậy nữa.
Một cái thôn nho nhỏ vắng vẻ lại còn đổ nát, trở thành nơi đặt chân tối nay của đám người Châu Trạch, mọi người tìm được một cái sân có tường rào.
Người dựng lều thì dựng lều, người đi tìm nước thì tìm nước.
Ngược lại không cần phải đi tìm củi lửa, Oanh Oanh mang theo không ít bình gas nhỏ, một cái bếp gas mini được đặt ở chính giữa khu vực bằng phẳng, một chiếc nồi được đặt lên trên.
Đổ nước vào.
Rất nhiều gói mì thịt bò dưa muối Lão đàn Thống Nhất được bóc vỏ cho vào.
Đậy nắp nồi lại.
Chờ sau khi sôi lên mọi người sẽ cầm lấy chén đũa của mỗi người vớt lên ăn.
Không xào thức ăn không dùng để sưởi ấm, nếu chỉ dùng để nấu mì gói mà nói, Oanh Oanh mang mấy bình gas mini như thế này là đủ dùng rồi.
Ở sâu bên trong rừng già có một nồi mì ăn liền nóng hổi, còn muốn đòi hỏi gì nữa chứ?
Sau khi ăn xong.
Dọn dẹp đơn giản một chút.
Châu Trạch lập tức vào bên trong lều vải.
Mở đèn pin ở bên trong lều vải, kiểm tra bản đồ một lúc.
Dựa vào hành trình và tốc độ như ngày hôm nay mà xem, ngày mai đại khái còn cần ít nhất thời gian nửa ngày, mới có thể đến được khu vực kia, mà khu vực kia cũng cực kì rộng lớn, muốn tìm kiếm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, xem ra, quả thật phải chui trong rừng già này một thời gian rất lâu rồi.
- Ông chủ.
Oanh Oanh cũng chui vào lều vải, chung một túi ngủ với Châu Trạch.
Ông chủ Châu tắt đèn pin, ngáp một cái, ôm Oanh Oanh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Chuyện ở bên ngoài, anh không cần phải quan tâm, gác đêm mà nói, luật sư An sẽ phụ trách sắp xếp, hơn nữa còn có Bạch Hồ có ưu thế sân nhà ở đây, cũng sẽ không có vấn đề gì.

- Cho anh.
Luật sư An đưa tới một lon bia.
Hứa Thanh Lãng nhận lấy, mở ra, uống một hớp, nhắc nhở:
- Bia không mang theo nhiều được, uống tiết kiệm một chút.
Luật sư An cười vài tiếng, uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm thật lớn, nói:
- Sợ cái gì, ngược lại có mang nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không đủ dùng, phải hưởng thụ trước thôi chứ sao.
- Anh đi minh tưởng trước đi, sau nửa đêm sẽ đổi lại cho anh.
- Không có chuyện gì, hôm qua ngủ được một giấc rất ngon, bây giờ ngược lại không thế nào ngủ được nữa rồi, chỉ là ở chỗ bàn chân, cực kì đau, đoán chừng lòng bàn chân cũng thấm ướt máu rồi.
Vừa nói.
Luật sư An nhìn Hứa Thanh Lãng thêm vài lần, tiếp tục nói:
- Ngược lại là anh, không nhìn ra nha, nhìn qua da thịt mềm mại yếu ớt, nhưng tố chất thân thể này thật đúng là được nha, không phải bởi vì nguyên nhân Hải thần đi?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái.
Bình thường cậu ta tương đối chú trọng việc bảo dưỡng, thế nhưng cũng vẫn luôn chú ý vận động.
- Nơi này cũng không có tín hiệu, cũng không biết được rốt cuộc là lão đạo đã tỉnh lại hay chưa, haizz, thật lo lắng mà.
- Anh và ông chủ, dường như đều rất để ý tới lão đạo.
- Điều này chứng tỏ tôi và ông chủ đều ống rất tình cảm.
Khóe miệng Hứa Thanh Lãng có chút co giật, cầm bia lên uống một ngụm, không lên tiếng.
- Không khí nơi này thực sự không tệ, anh nói thử đi, nếu như xây một căn biệt thự lớn ở nơi này, không đúng, phải gọi là trang viên, sẽ cực kì thoải mái đi?
- Sẽ rất cơ đơn chứ?
- Bên cạnh phải có một cửa hàng tiện lợi 24h, còn phải có một quán ăn món cay Tứ Xuyên, một quán sơn món Sơn Đông, một phòng tập gym, còn phải có một câu lạc bộ spa, các kỹ thuật viên ở bên trong còn phải thường xuyên thay đổi, còn phải có…
Luật sư An vừa nói, nói đến mức bản thân cũng bật cười.
- Được rồi, vẫn là xây dựng ở trong thành phố đi, cuộc đời tôi, không hưởng thụ được nhàn vân dã hạc* rồi.
(*mây trôi lững lờ, chim hạc hoang dã, ý chỉ cuộc sống an nhàn, tự do, thoát khỏi thế tục)
Hứa Thanh Lãng để mặc luật sư An lầm bầm lầu bầu ở bên kia, cậu ta thì đang cầm điện thoại di động tiếp tục xem phim truyền hình.
Luật sư An nhìn thấy lão Hứa không để ý đến mình nữa, chép miệng, đứng dậy, chuẩn bị đi minh tưởng một lát để qua nửa đêm sẽ đổi ca, chẳng qua là, anh ta vừa mới đứng dậy, động tác lập tức cứng lại.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp tạm ngừng phim lại.
Hai người liếc nhau một cái.
Luật sư An có chút không dám tin cười một tiếng.
Nói:
- Thật sự là có mắt mà không mở sao?
- Là yêu khí. - Hứa Thanh Lãng nói.
Một bóng dáng màu trắng từ trong lều nhanh chóng chạy ra ngoài, càng chạy càng nhanh, gần như hóa thành một dải lụa màu trắng, sau khi phát ra một tiếng “vèo” như xé toạc không khí, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận