Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 568: Tổ tông! (2)

Cái này hoặc giả.
Là tôn trọng sau cùng.
Đối với một người đã từng là minh hữu, nhưng nay lại biến thành đối thủ của mình.
Hai người, giữa bọn họ, thật ra vẫn là có một chút điểm giống nhau.
Chính như lúc trước khi Châu Trạch nhìn bé trai liều mạng, rõ ràng anh lại có thể nghiền ép ra một chút lực lượng cuối cùng trong cơ thể mình.
- Theo đuổi một người không phải coi cô ấy thành một món đồ như vậy.
- Tỷ như lấy một viên đá mài thành trái tim..
Châu Trạch ho khan vài tiếng, lại hộc ra mấy ngụm máu.
- Loại trái tim bằng đá này có thể bán sỉ.
- Trái tim bằng đá…
Hiển nhiên bé trai không thể hiểu được thế giới bên ngoài.
Cũng không biết.
Hiện tại, cho dù là cô gái bình thường hay nữ minh tinh cao cấp nhất, đều thích món quà có giá trị.
- Tôi có thể tặng cô ấy, tặng cô ấy một núi quặng…
Bé trai phản bác.
Châu Trạch mấp máy môi dưới.
Hình như càng lúc càng nói chuyện tới điểm chết.
Nếu như anh là con gái, hình như anh cũng chọn mỏ, một núi quặng, ít nhất cũng phải chừng tám ức.
- Nếu cậu thích cô ấy thì nên đi tìm cha cô ấy.
- Đi tìm người anh em tốt của tôi.
- Vương Kha.
Châu Trạch cảm giác mình điên mất, nhưng cũng quen rồi.
Mỗi lần trước khi chết hoặc khi gặp phải nguy cơ lớn thì.
Mạch não kín của anh sẽ biến đổi đến mức kỳ lạ dị thường.
Hiện tại.
Anh có chút hiểu được vì sao trước khi chết, thứ Tào Tháo phân phó không phải quốc gia đại sự, mà là sắp xếp cuộc sống sau này cho đám phi tần mình yêu thích.
Có lẽ.
Đây mới là người nhìn quen phong vân và sống chết.
Luôn mang theo một loại thái độ bình thản.
Luôn hồi ức quang vĩ gì đó.
Cũng sẽ chán.
Cũng tỷ như mình bây giờ.
Đang nỗ lực dạy một bé trai, cách xây đắp thế giới quan yêu đương chính xác.
- Bắt cả cha của cô ấy tới đây.
- … - Châu Trạch.
Hình như.
Cũng có thể.
Lấy loại trí tuệ mà ngay cả quỷ sai cũng vị Vương Kha làm cảm động.
Nếu Vương Kha ở chỗ này.
Có lẽ thật sự có thể coi bé trai thành "con rể tương lai" của mình.
Màn này.
Thật đẹp.
Châu Trạch luôn không am hiểu miệng lưỡi, đời trước, anh là một người nói ít làm nhiều, lần trước khi khuyên bảo Chu Thắng Nam, anh còn kích thích Chu Thắng Nam trực tiếp nổi nóng.
Sớm biết như vậy.
Trước đó khi Vương Kha nói muốn đi theo cùng tìm con gái.
Bản thân mình không nên ngăn cản.
Nói không chừng, lúc này, Vương Kha "tất tất tất tất" một trận.
Có thể khiến bé trai cảm động đến mức trực tiếp quỳ xuống gọi anh ta là "cha".
Sau đó tay bắt tay, hai người cùng đi ra xây dựng gia đình mỹ mãn hạnh phúc.
- Phốc.
Lại là một búng máu phun ra.
Châu Trạch cảm thấy cho dù bé trai không ra tay.
Với loại tốc độ hộc máu này của bản thân mình, cách cái chết cũng không xa nữa.
Rốt cục bé trai cũng đi tới trước mặt Châu Trạch.
Ngồi xổm xuống trước mặt Châu Trạch.
Đột nhiên.
Bé trai nghiêng mạnh đầu qua, hé miệng, cắn xé một trận.
Quỷ Ngọc có ý đồ đánh lén trực tiếp bị bỏ lại, rơi ở trong góc, hóa thành một đoàn gần như trong suốt, giống như Châu Trạch, nó cũng đã chi nhiều hơn thu.
- Tốt rồi, hẳn lúc này anh không còn chỗ dựa nào nữa.
Bé trai nhìn về phía Châu Trạch.
- Thật ra, tôi thực sự rất tò mò, anh là cương thi, không sai.
- Trên người anh có khí tức cương thi.
- Móng tay này.
- Còn sắc bén hơn cả móng tay tôi.
- Răng nanh này.
- Còn đáng sợ hơn cả răng nanh của tôi.
- Nhưng thân thể anh.
- Lại suy nhược như vậy.
- Có thể tính là mạnh hơn người thường một chút.
- Rốt cục anh là cái thứ gì?
Châu Trạch nhớ kỹ, dường như bản thân mình đã trả lời vấn đề này của cậu ta rất nhiều lần, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cho cậu ta câu trả lời chính xác.
Nhưng cậu ta vẫn không tin tưởng.
Điều này khiến Châu Trạch có chút thất vọng.
Thất vọng vì nói thật lại không được lý giải và nhận đồng.
- Thật ra, tôi cũng đã từng rất tò mò, rốt cuộc thế giới bên ngoài là thế nào, nhưng tôi chỉ dám du đãng trong núi này, không dám đi ra ngoài, bởi vì tôi có một dự cảm, một khi tôi đi loạn ra ngoài, tôi sẽ chết.
Châu Trạch nhớ lại.
Tiểu loli từng nói qua, vì Oanh Oanh vẫn luôn ở bên cạnh mình, bị thân phận quỷ sai của bản thân mình ảnh hưởng, mà âm ty, luân hồi, lại là một bộ phận của thiên đạo.
Cho nên.
Oanh Oanh vẫn ở bên cạnh mình, có điểm giống với hiệp cảnh lúc trước, tạm thời làm việc, có thể tính là một nửa thể chế.
Cho nên.
Oanh Oanh mới có thể tự do như vậy.
Mà trước khi gặp phải bản thân mình.
Bạch phu nhân vẫn luôn phong ấn Oanh Oanh trong quan tài, hai trăm năm, chưa từng gọi cô ấy ra ngoài, hiển nhiên, không phải Bạch phu nhân quá tuyệt tình quá ích kỷ, mà vì cô ấy biết nếu bản thân mình tự ý thả Oanh Oanh ra ngoài hít thở không khí trong lành, rất có thể là hại cô ấy.
Đông bắc đại tiên có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng một khi vào đời, không phải cũng rụt đầu làm cháu trai sao?
Ngày xưa doanh câu có thể nói câu "Lúc ta sinh ra, thế gian không Phật".
Châu Trạch cũng có thể nói ra "Lúc ta sinh ra, không thể thành tinh".
Thế đạo bất đồng.
Quy củ cũng không còn giống lúc trước nữa.
- Cậu có muốn đi ra ngoài không.
Ông chủ Châu cảm thấy mình nên vì ngọn lửa sinh mệnh của mình.
Mà giãy giụa thêm một lần nữa.
- Tôi muốn.
Bé trai nói.
Vậy thì dễ làm.
Cậu muốn làm Hầu Tử không?
Không đúng.
- Cậu muốn đến trường muốn đọc sách không?
Bé trai hơi nghiêng đầu, hiển nhiên, cậu ta không hiểu ý của lời này.
- Nhà tôi có rất nhiều sách.
- Bởi vì sách vẫn không được bán đi.
Bé trai cười cười.
- Tôi biết anh muốn nói điều gì.
Ánh mắt Châu Trạch trở nên có chút ảm đạm.
Cũng đúng.
Thằng này không dễ lắc lư như tiểu Hầu Tử.
Nếu trên thế giới này, mỗi người đều như tiểu Hầu Tử, đã tốt đẹp biết bao.
- Tôi sẽ ra ngoài, cho dù đi ra ngoài sẽ chết, nhưng tôi vẫn sẽ ra ngoài.
- Tôi sẽ ra ngoài tìm cô ấy.
- Nhất định tôi sẽ tìm được cô ấy.
- Hiện tại cô ấy đang ở phía trên…
Châu Trạch nhắc nhở.
Nhanh chóng đi lên tìm đi.
Chắc chắn bọn họ còn đang ở phía trên chờ tôi.
Cậu tranh thủ thời gian đi đi.
Theo đuổi tình cảm chân thành, theo đuổi tình yêu của cậu.
Sau đó bị Oanh Oanh một đấm đập chết.
Châu Trạch cảm thấy.
Lấy trạng thái hiện tại của bé trai.
Oanh Oanh hoàn toàn có thể đơn phương đánh chết cậu ta.
- Tôi biết rồi, anh cũng nhìn thấy, ở đây đã không thể ở, tôi biết, nhưng trước khi đi, tôi sẽ giết anh trước.
- Vì sao?
- Bởi vì tôi cảm giác được, anh vẫn luôn coi tôi là đứa bé.
- Vẫn luôn.
- Coi tôi là kẻ ngu si.
- … - Châu Trạch.
Rõ ràng như vậy sao?
- Cho nên, trước khi chết, tôi hy vọng anh có thể chân thật, nói cho tôi biết từ đầu đến cuối.
- Rốt cục anh.
- Là vật gì?
Bé trai đặt tay trên trán Châu Trạch.
Cậu ta chỉ cần hơi dùng sức.
Là có thể đập vụn sọ Châu Trạch.
Đồng thời.
Cậu ta lại kề mặt mình vào mặt Châu Trạch.
Ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt Châu Trạch.
- Tôi biết một câu nói thế này, người sắp chết lời gì cũng thiện, anh sắp chết, tôi cho anh cơ hội nói chuyện cuối cùng.
- Trả lời tôi.
- Rốt cục anh.
- Rốt cục anh.
- Rốt cục anh là thứ gì?
Bé trai rống lên.
Trận trận gió tanh thổi lất phất trên mặt Châu Trạch.
- Anh nên tìm ôn tuyền ngâm một chút cho thoải mái.
Đây không phải Châu Trạch đang nói chuyện.
Tiếng này phát ra từ trong lòng Châu Trạch.
Châu Trạch há miệng ra.
Vẻ mặt kinh hỉ.
Bé trai nhìn thấy biểu tình này của Châu Trạch này.
Hơi nghi hoặc một chút.
Trước khi chết.
Điên rồi sao?
- Con bà nó mả mẹ mày, tôi sắp chết rồi, anh có biết không? Không đúng, là chúng ta sắp cùng chết rồi!
Châu Trạch quát lên trong lòng.
Ngày đầu tiên rời khỏi doanh câu.
Nhớ anh ta.
- Biết, nếu không anh cho rằng mới vừa rồi anh còn có thể cương thi hóa, là ai cho anh lực lượng?
- … - Châu Trạch.
- Anh một mực ở bên cạnh xem cuộc vui? Anh đã sớm tỉnh, vì sao không sớm nói cho tôi biết?
- Anh cũng không gọi tôi.
- Anh cố ý.
Đây nhất định là cố ý
- Đúng vậy.
Đột nhiên Châu Trạch có xung động muốn cắn lưỡi tự sát.
Loại xung động này.
Rất giống cảm giác của doanh câu trước đây khi nghe được câu "cà phê, báo chí lại thêm đường".
- Mới vừa rồi khi ngâm vào ao kia, tôi đã tỉnh, phần lớn hiệu quả trong ao đều bị tôi hấp thu.
- Cho nên thương thế của anh và người bạn nhỏ này mới khôi phục chậm như vậy.
- Mau trả lời tôi, rốt cuộc anh là thứ gì?
- Hoặc, nếu anh không trả lời.
- Hiện tại tôi sẽ giết anh.
Bé trai giơ bàn tay lên.
Chuẩn bị hạ xuống.
Châu Trạch bỗng nhếch môi, nở nụ cười, cho dù gương mặt dính đầy bọt máu này cười lên nhất định sẽ rất khó coi.
Sau đó.
Châu Trạch dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bé trai trước mặt.
Từng chữ từng chữ nói:
- Tôi.
- Là.
- Tổ tông.
- Của cậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận