Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 637: Doanh câu ngã xuống! (1)

Đây cũng không phải Châu Trạch đang già mồm cãi láo cái gì, cũng không phải Châu Trạch đang cố ý trêu chọc.
Trên thực tế, những lời Châu Trạch nói đều là thật tâm.
Quả thật anh đề phòng doanh câu ở nhiều mặt, hơn nữa còn có thể nói là cảnh giới toàn phương vị.
Cho dù là lời nói hay là thủ đoạn hành động, vẫn luôn là có thể chỉnh liền chỉnh, tuyệt không hai lời.
Tôi có thể sống tốt hay không đều được quyết định bởi việc anh sống không được tốt.
Nhưng muốn nói Châu Trạch hận doanh câu tới cỡ nào.
Hận đến trình độ không chết không ngớt, ăn tươi nuốt sống tình cảnh?
Còn thật không có.
Dù sao, nói cho cùng, nếu như không có doanh câu nhiều lần ra tay như vậy, Châu Trạch anh đã sớm không biết chết bao nhiêu lần.
Đề phòng anh ta là vì tự bảo vệ mình, nhưng với hận, không có quan hệ.
Thật ra.
Quan hệ của hai người.
Nói tương ái tương sát.
Có chút quá.
Nhưng có thể nói là hai người thân cận nhất trên thế gian này.
Cũng ở chung ra một chút ăn ý.
Không phải bạn bè, nhưng có thể coi là hàng xóm.
Mỗi ngày chửi nhau.
Hắt phân lên cửa nhà đối phương.
Mắng chửi người ta đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng nếu bạn nói một ngày nào đó, bỗng nhiên hàng xóm đối diện chết đi.
Có lẽ bạn sẽ thấy cô đơn thật.
Nếu cục diện thực sự tan vỡ đến tình trạng này.
Nếu hôm nay anh thật không cách nào chạy trốn được.
Như vậy.
Ông chủ Châu thực sự không ngại thuận nước giong thuyền một lần.
Ngược lại dù gì mình cũng phải chết.
Để doanh câu đi ra ngoài.
Sau đó anh ta không cần tự sát.
Để anh ta tiếp tục lượn đi thôi.
Dù sao thì lấy tính tình của thằng này.
Dưới tình huống chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái tột cùng.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị liên quân địa ngục đánh chết một lần nữa.
- Anh nói anh rống hai tiếng liền tự sát, anh không cảm thấy chán ngán nhưng tôi cảm thấy chán ngán, anh muốn tự tử vì tình sao?
- ... ... - Doanh câu.
- Anh cũng đừng coi là thật, để tôi xem một chút nữa, chúng ta lại chờ một chút nữa, vạn nhất có kỳ tích, tôi còn có một con đường sống thì sao?
Châu Trạch thở dài, tiếp tục nói:
- Nếu cuối cùng sự thật chứng minh tôi không còn đường nào khác để đi, tôi lại như vậy, có thể chứ?
- Dù sao.
- Tôi vẫn muốn sống tiếp.
- Muốn sống.
Đối với người khác, có lẽ lời này sẽ qua loa một chút, dối trá một chút.
Nhưng phát ra từ miệng người "thân cận" nhất với mình.
Ngược lại không cần phải nói thêm mấy lời dối trá gì.
Châu Trạch mò được tính cách của doanh câu.
Doanh câu cũng nhìn thấu tính cách của Châu Trạch.
Có chút hố.
Nhưng lại nhiều thêm một chút chân thành.
Ngẩng đầu.
Hai thần tiên đang đánh nhau phía trên còn chưa kết thúc.
Chẳng qua đã tới giai đoạn càng ngày càng thảm thiết.
Loại cảm giác trong lúc giở tay nhấc chân thiên địa chấn động này.
Chấn động thì chấn động.
Nhưng ông chủ Châu cũng không quá thích.
Châu Trạch cảm thấy.
Hai người này đánh nhau quá mức thô lỗ.
Thậm chí có đôi khi doanh câu chiến đấu kiểu phô trương, anh cũng chẳng thèm ngó tới.
Hoàn toàn không có mỹ cảm gì, cũng quá chán đi.
Giống như mấy cuốn huyền huyễn mãi mà không bán được trong hiệu sách của mình, lật qua lật lại, vẫn một sáo lộ và mô bản.
"Cà phê" "Báo chí" lại "Thêm đường" của mình.
Nhìn như danh khí của chiêu thức không khoa trương và khí phách như vậy.
Nhưng lại có một luồng khí tức khói lửa.
Đây mới là bức cách.
Những tục nhân kia căn bản không thưởng thức nổi.
Chỉ tiếc.
Mình đời này.
Dường như không còn cơ hội đi đến một bước ấy.
Nếu thật sự có ngày đó.
Bản thân mình đứng trên đỉnh Thái Sơn.
Đưa tay "báo chí".
Đập nát huyết nguyệt nơi địa ngục.
Phất tay "cà phê".
Rung sụp a tì địa ngục.
Tùy ý "thêm đường".
Trực tiếp cắt đôi hoàng tuyền cổ xưa.
Làm cho cả địa ngục phải run sợ dưới "cà phê, báo chí lại thêm đường"…
Phù...
Ông chủ Châu lâm vào một loại trạng thái tự mình ý dâm.
Đã là người sắp chết.
Chẳng lẽ còn không thể tự sướng một chút sao?
Theo ông chủ Châu tự high.
Chiến cuộc phía trên cũng bắt đầu từ từ trong sáng.
Quả thật bản thân Bình Đẳng Vương Lục bị trọng thương, nhưng anh ta không hổ là chúa tể cửu điện.
Lúc này, vậy mà lại có rất nhiều pháp môn xuất hiện, so với "âm ti hữu tự vong pháp vô tình" mà luật sư An vẫn lăn qua lộn lại, kho binh khí của Bình Đẳng Vương thật quá phong phú.
Mà ngay từ đầu, người đàn ông âm nhu vốn chiếm ưu thế, lại càng ngày càng không cách nào chống đỡ.
Thương thế của anh ta thật sự quá mức khủng bố, tương đương với vừa vá víu cho mình vừa đánh một trận với Địa Ngục Diêm La này!
Đều không phải nhân vật bình thường.
Lăn lộn đến trình độ như bọn họ.
Rất nhiều đồ vật khó có thể tưởng tượng đều có thể trở thành tầm thường.
Thậm chí ông chủ Châu còn cảm thấy, trước khi chết, có thể xem trận chiến như phim này dường như cũng rất hồi vốn.
Phần lớn người.
Khi ở dương gian đã sống cuộc đời tầm thường.
Sau khi chết xuống cõi âm cũng đần độn vô vị.
Tình cảnh như thế.
Mấy người có thể may mắn tận mắt chứng kiến?
- Oanh!
Dưới một ấn lớn.
Người đàn ông âm nhu bị tươi sống đập rơi xuống.
Đúng lúc nện trúng trên quảng trường.
Nỗ lực mà giãy giụa.
Lại khó có thể đứng lên.
Tơ máu trên người càng trở nên tráng kiện hệt như ngón tay cái, hận không thể lập tức phân tách ngay khoảnh khắc kế tiếp.
Bình Đẳng Vương Lục đứng trên không trung.
Áo đen tung bay.
Tự có một luồng khí chất khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Thì ra hình tượng Thập Điện Diêm La vẫn được lưu truyền rất rộng trong truyền thuyết thần thoại ở dương gian, quả thật không phải thổi phồng.
Một trận chiến này.
Cuối cùng anh ta là người thắng.
Lại thắng được cực kỳ thảm liệt.
Gốc rễ của anh ta, cửu điện, đã bị diệt!
Thậm chí.
Tỳ ấn của chính mình.
Lại có thể lưu lạc đến trong tay quỷ sai không biết tên.
Trong lúc vô thức.
Ánh mắt của anh ta nhanh chóng bắt được Châu Trạch đứng dưới ban công của cung điện.
Anh ta muốn tìm một người ở chỗ này, thật đúng là đơn giản tới không thể đơn giản hơn.
Mà lúc này.
Châu Trạch cũng đang nhìn anh ta.
Ánh mắt hai người va chạm.
Ông chủ Châu còn hơi cười.
Tròng mắt Bình Đẳng Vương lại hơi híp.
Anh ta không biết Châu Trạch đang ý dâm, còn tưởng Châu Trạch vốn có chỗ ỷ vào.
Mà thôi.
Chuyện quỷ sai này.
Đợi sau đó lại tính.
Bình Đẳng Vương Lục giơ hai tay lên.
Một chiếc ấn lớn một lần nữa lơ lửng.
Trong nháy mắt hóa thành một vùng thế giới.
Đây là anh ta dự định trực tiếp đập xuống.
Cho người đàn ông âm nhu phía dưới một hồi kết!
Cửu điện bị diệt.
Chính mình bị Thập Thường Thị truy sát.
Thậm chí.
Ngay cả anh cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc trong số Thập Điện Diêm La, còn có mấy nhà là đứng về phía mình?
Để cho người tuyệt vọng là.
Rốt cuộc Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng ở bên nào, anh ta cũng không rõ ràng lắm.
Thập Thường Thị đột nhiên xuất hiện từ trăm năm trước, vẫn không nổi danh.
Thời gian rất lâu tới nay, bọn họ đều cố gắng hạ thấp mình.
Tuy rằng Thập Điện Diêm La có điều cảnh giác, nhưng cũng không phân rõ đến cùng bọn họ có phải một bầy chó do Địa Tạng Vương Bồ Tát nuôi không?
Phải chăng Bồ Tát muốn mô phỏng lại chuyện năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận