Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 342: Bút cho ngươi, ngươi tới viết!

Ông chủ Châu cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ngay từ đầu, bạch cốt tinh xuất hiện.
Vốn là một nhà văn nữ rất bình thường, kết quả bỗng nhiên biến thành bệnh thần kinh.
Nhưng chí ít nguyên nhân khiến người ta bị bệnh thần kinh như vậy cũng có một lời giải thích, không phải không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, người ta cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình.
Cô ta xuất hiện.
Cô ta lấy đao chém mình rồi.
Xương của cô ta thật mẹ nó cứng rắn!
Nhưng người ta đến nơi đến chốn.
Người ta xứng đáng với vai diễn của bản thân mình.
Người ta cẩn trọng cần cù chăm chỉ.
Bây giờ còn đang co quắp trong góc phòng vệ sinh chật chội kia kìa!
Cho dù màn ảnh không quay tới cô ta, nhưng cô ta vẫn đang tiếp tục vai diễn, thể hiện hàm dưỡng cực cao.
Nhưng mẹ nó cái tay này là cái quỷ gì?
Con mèo thắt cổ kia là cái quỷ gì?
Còn có cái này càng khoa trương hơn.
Giai đoạn trước phần nền trâu bò như thế.
Vừa nhìn đã biết BOSS lớn sắp ra sân.
Ánh đèn.
Đặc hiệu.
Huyết tương.
Chi phí.
Tràng diện.
Hao tốn nhiều như vậy.
Kết quả lại như mất điện, chết tươi trong ti vi.
Mày đến làm trò cười sao!
Ngay cả nhà ma trong công viên cũng chuyên nghiệp hơn mày!
Nhưng rất rõ ràng, ông chủ Châu đoán sai hình thức.
Kế tiếp.
Sự thực như sắt thép bắt đầu chứng minh với anh.
Khôi hài.
Là không có giới hạn!
Ngoại trừ sai lầm.
Chúng ta còn có sai lầm hơn!
Đột nhiên trên ghế sa lon xuất hiện một đống rắn.
Mà trước kia ông chủ Châu lại không hề phát hiện.
Chỉ có điều sau khi những con rắn này đi ra, bắt đầu chơi đùa bạo thể.
Một tên tiếp nối một tên tự bạo.
Hệt như tập thể luẩn quẩn trong lòng, chạy đến đây cùng tự sát vậy.
Tràng diện thật sự rất máu tanh, rất bi tráng!
Ông chủ Châu bị máu tươi của rắn bắn lên hết lần này tới lần khác.
Ngây ra như phỗng.
Sau đó.
Phía dưới tấm thảm có một con rết to lớn bò ra. Sau đó con rết dựng thẳng người, lập tức đứng lên. Nhưng kế tiếp, dường như cột sống của nó bị gì đó, thân thể nghiêng một cái.
Trực tiếp chết!
Sau đó.
Trên vách tường bắt đầu xuất hiện quỷ ảnh.
Tạo nên khí thế sâm nhiên.
Nhưng sau đó không biết rõ vì sao.
Bỗng nhiên đèn tự mở.
Những quỷ ảnh này không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiếp đó, tập thể tiêu tan thành mây khói!
Kế tiếp còn có... Còn có... ... Còn có... ...
Ông chủ Châu hệt như một quần chúng.
Đứng trong phòng khách.
Nhìn đám quỷ vật này.
Mày hát tao lên đài.
Căn bản là không cần ông chủ Châu tự mình ra tay.
Tự bọn nó đùa chết bản thân bọn nó.
Thậm chí đến cuối cùng.
Sau khi quỷ vật mới đi ra.
Ông chủ Châu không còn chút khẩn trương nào nữa.
Thậm chí anh còn bắt đầu suy đoán xem, con quỷ này sẽ chơi chính nó như thế nào.
Nếu trả lời đúng lại cộng thêm điểm cho mình!
Ông chủ Châu phát thệ.
Cho dù kể từ khi anh làm quỷ sai tới nay.
Cũng không thể nào gặp được nhiều quỷ mị có hình thù kỳ quái như vậy trong vòng một ngày.
Mỗi con có một điểm đặc sắc riêng.
Mỗi con đều không giống nhau.
Hơn nữa ngay cả phương thức tự mình hại mình.
Mỗi con đều có ý tưởng rất sáng tạo!
... ... ...
- Mẹ nó, có xấu hổ hay không!
- Có hiểu cái gì gọi là khoa học hay không!
- Một biệt thự của mày.
- Lấy đâu ra lắm quỷ như vậy!
- Lại còn hết tên này đến tên khác.
- Mày coi biệt thự này của mày là


Tây Du Ký


sao!
Bạch Oanh Oanh vừa than thở vừa xé.
Một con quỷ mới xuất hiện cô ấy lại xé, con quỷ kế tiếp xuất hiện cô ấy lại tiếp tục xé!
Dù sao thì cô ấy cũng muốn đẩy nhanh tiến độ.
Khiến những tình tiết vô dụng kia trực tiếp răng rắc!
Xé xé.
Bạch Oanh Oanh dừng tay lại.
A.
Cái này có vẻ hơi không tầm thường:
- Tôi không biết vì sao lại có thể nhìn thấy nhiều quỷ trong biệt thự này như vậy. Nhiều tới mức không thể tưởng tượng nổi. Phảng phất như nhà của tôi đã biến thành


Bảo Tàng Đêm Kỳ Diệu


vậy.
- Giữa lúc tôi không ngừng chạy trối chết, khi tôi không ngừng bị dọa đến thét chói tai nhưng không ai quan tâm, khi tâm thần tôi gần như sắp hỏng mất.
- Cái bóng phía sau tôi.
Bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.
Ở trên tay anh ta.
Đang cầm một cây viết.
Một cây bút máy.
Dường như anh ta đang viết gì đó, hoặc như đang cười với tôi... ...
- Emmm... ... - Rốt cuộc đã tới bút rồi.
Rốt cục Bạch Oanh Oanh cũng ngừng hành động xé sách, bắt đầu nghiêm túc nhìn lại.
Đáng tiếc đây là một quyển sách.
Nếu là bản word.
Có lẽ Oanh Oanh đã trực tiếp mở trang tìm kiếm.
Trực tiếp tìm từ "bút" là có thể tìm ra ngay.
Hiện tại, Oanh Oanh đã phải xé sách tới tay mỏi nhừ!
... ... ...
Ông chủ Châu hút thuốc.
Cười nhìn gió cuốn mây bay.
Một bộ tư thái bàng quan.
Giống hệt như lời bài hát của Nhậm Hiền Tề: “Làn sóng này còn chưa lắng lại, đã có làn sóng khác tới tập kích”... ...
Từng đóa bọt sóng, khiến ông chủ Châu chết lặng.
Lúc trước sau khi người anh em quỷ kia tự sát theo một phương thức không thể nào hiểu nổi.
Châu Trạch phủi phủi tàn thuốc.
Nhìn thấy từ trong cái bóng của mình bị ánh đèn mờ kéo ra trên mặt đất, có một thứ đang chậm rãi nổi lên, từ trên mặt phẳng biến thành hình nổi.
Người anh em!
Mày muốn tự chơi chết bản thân mình thế nào nữa!
Trong lòng Châu Trạch nghĩ thầm.
Sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy.
Trên tay cái bóng này có cầm một thứ.
Một chiếc... ... bút máy!
Bút?
Bức?
B?
Trong nháy mắt.
Dường như Châu Trạch đã nghĩ thông suốt điều gì đó!
ĐM.
Đây là mấu chốt để phá cục!
Châu Trạch lập tức đưa tay cướp đoạt cây bút này.
Anh có sách Âm Dương.
Mà thứ tương ứng với sách Âm Dương.
Chính là Phán Quan Bút!
Lẽ nào.
Đây chính là Phán Quan Bút thất lạc ở dương gian?
Đúng rồi.
Châu Trạch nhớ lại tình cảnh khi anh đối mặt với sách Âm Dương lúc trước.
Cũng chỉ có Phán Quan Bút mới có thể có được năng lực tương tự, hơn nữa trên phương diện chân thật, nó lại càng cao hơn một bậc!
Vậy mà.
Cái bóng này lại không chịu ngoan ngoãn tự sát.
Ngay khi Châu Trạch nhào lên.
Nó bắt đầu chủ động chạy trốn.
Vừa chạy vừa phát ra giọng nói chói tai như người đàn ông bị bóp cổ:
- Ha ha ha, mày tới bắt tao đi, ha ha ha, mày tới bắt tao đi, bắt tao đi, bắt tao đi... ...
Giọng nói này rất chán ghét.
Mang theo hàm ý như đang chơi đùa.
Điều càng khiến Châu Trạch cảm thấy không chịu nổi là.
Giọng nói nguyên gốc của bóng dáng này.
Là giọng nói của Châu Trạch anh!
Mẹ nó.
Thật là.
Quá thẹn!
Cái bóng chạy tới tầng hai, Châu Trạch đuổi theo lên tầng hai.
Cái bóng chạy tới tầng một, Châu Trạch lại theo đuổi xuống tầng một.
Biệt thự nói lớn thì cũng không lớn bao nhiêu.
Nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Ông chủ Châu trò chơi mèo vờn chuột với cái bóng kia bên trong biệt thự.
Đến cuối cùng.
Cái bóng trực tiếp quẹo vào trong phòng ngủ đầu tiên.
Ông chủ Châu đá văng cửa phòng ngủ.
Phát hiện bóng dáng của mình đang nằm trên giường, ngoắc tay với mình.
- Đến đây, mau lên, tới chơi với tôi, mau lên... ...
Đây vẫn là giọng nói của mình.
Giọng nói này kích thích mạch máu trong khóe mắt Châu Trạch hiện ra rõ ràng.
Vậy mà.
Ngay khi Châu Trạch không nhịn được muốn nhào tới thì.
Đột nhiên một trận trời xoay đất chuyển. Châu Trạch chỉ cảm thấy cả người mình đang không ngừng điên đảo qua lại, giống hệt như con kiến bị nhốt trong bình thủy tinh, mà bình thủy tinh lại đang không ngừng lắc lư.
Cái bóng kia cũng giống vậy, nó đang không ngừng lăn qua lộn lại ở kia.
Phảng phất như hai người đang ngồi trên xe buýt, mà xe buýt lại trực tiếp rơi xuống vách núi.
... ... ...
- Bút đâu rồi? Chơi trò gì vậy! Chỉ bắt một cái bóng mà bắt lâu như vậy, mày có bị bệnh không!
Oanh Oanh nổi giận.
Trời ạ.
Sao loại sách này có thể được xuất bản.
Phàm là sách truyện linh dị đã khó có thể xuất bản, mà những truyện càng dính tới phong kiến mê tín lại càng khó được xuất bản hơn, sợ rằng có người đỏ mắt cố tình bắt chước theo nội dung bên trong để hại người.
Cho nên, cho dù là trong phòng sách, số lượng tiểu thuyết linh dị có thể nằm trên kệ sách thật sự là ít ỏi tới đáng thương.
Nhưng quyển


Ngòi Bút Ác Mộng


này.
Nếu mày có thể xuất bản.
Thì nên mừng trộm đi.
Rõ ràng mày còn dám câu chữ như thế!
- Tê! Tê! Tê! ! ! ! ! ! ! ! !
Oanh Oanh bắt đầu nhanh chóng xé sách.
Lần này cô ấy nảy sinh ác độc.
Trực tiếp xé đến trang sách cuối cùng.
Bởi vì Oanh Oanh đã hiểu tác giả bộ tiểu thuyết này, tất cả phía trước chỉ là cảnh nền, đều là nói nhảm, bản thân mình chỉ cần xem trang cuối cùng, xem xem cuối cùng cây bút này đã tới nơi nào hoặc được đặt ở chỗ nào là được!
Cứ như vậy.
Oanh Oanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra một quyển tiểu thuyết, cho dù có dày cỡ nào.
Chỉ cần xem tờ đầu tiên và tờ cuối cùng.
Là có thể xem xong rồi.
... ... ...
Tình tiết gia tốc.
Gia tốc đến khiến cho người ta phát rồ.
Châu Trạch phát hiện lúc thì mình ngồi trong phòng khách, lúc mình lại ở trong phòng ngủ, khi lại ở trong phòng vệ sinh. Nói chung là, anh không ngừng thay đổi hoàn cảnh, không ngừng nghỉ dù chỉ là một chút.
Mãi cho đến cuối cùng.
Dường như có đạo diễn hô "ngừng" vậy.
Châu Trạch dừng lại.
Cái bóng kia cũng dừng lại.
Mình và nó cùng đứng trên ban công. Cái bóng bị mình không ngừng bức bách và nghiền ép, cuối cùng nó cũng đi tới tuyệt cảnh, ở giai đoạn kia đã được tĩnh "mười vạn chữ".
Bởi vì ngay cả Châu Trạch cũng không kịp nhìn, rốt cuộc trong thời gian tình tiết tua nhanh kia đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nói tóm lại, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, biết vậy là được rồi.
Sau khi dừng lại.
Châu Trạch không vội vã cướp bút.
Cái bóng cũng không vội vã tránh né.
Châu Trạch ngồi xổm xuống, bắt đầu nôn khan. Mẹ nó, anh bị xoay chuyển tới choáng váng đầu.
Cái bóng cũng đang lung la lung lay đi. Hiển nhiên, nó cũng rất không dễ chịu.
Nghỉ tạm một lát.
Châu Trạch đưa tay cướp đoạt bút.
Cái bóng buông tay ra, bút rơi vào trong tay Châu Trạch.
- Lấy được!
Trong lòng Châu Trạch vui vẻ.
Cái bóng lại cười.
Cười đến rất là hài lòng.
Giống hệt như cô gái nhỏ đã đạt được mục đích, đấm nhẹ lên lồng ngực của mình.
Oán giận nói mình không để ý tới người ta, nói mình không chơi đùa với người ta.
Trước đây mình gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, hiện tại lại gọi người ta là Ngưu phu nhân...
- Tốt, mình lấy được bút rồi.
Châu Trạch lầm bầm lầu bầu.
Như vậy.
Đồng nghĩa với anh đã có thể đi ra ngoài đi.
Nhìn cái bóng cười tới đau sốc hông ngồi chồm hổm ở nơi này.
Châu Trạch khẽ cau mày nói:
- Phải làm thế nào mới có thể đi ra ngoài?
Đúng vậy.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới rời khỏi nơi này được?
- Đã đưa bút cho anh rồi, anh thích thế nào cũng được.
- Cái gì?
... ...
Bạch Oanh Oanh xem xong một trang cuối cùng.
- Tôi hỏi cái bóng, nếu đã lấy được bút rồi, tôi phải làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này. Tôi còn người yêu đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi không thể bị vây ở chỗ này cả đời được.
- Tôi muốn ra ngoài.
- Tôi rất muốn đi ra ngoài.
- Tôi nhất định phải đi ra ngoài!
- Nhưng cái bóng chỉ cười cười với tôi, nói rằng bút đã đưa cho tôi rồi.
- Sau đó... ... ...
Màn im lặng này tuyệt đối không phải tĩnh lược.
Mà đó là câu cuối cùng, cũng là câu kết trong chương cuối cùng của quyển sách.
Chính là: - Sau đó... ...
Bạch Oanh Oanh mở to hai mắt nhìn.
Nhìn câu nói sau cùng.
Tay cầm sách run nhè nhẹ.
Sau đó.
Cô ấy lật qua mặt trái.
Tỉ mỉ tìm một chút.
Rốt cục cũng phát hiện được một chi tiết lúc trước cô ấy không chú ý tới:


Ngòi Bút Ác Mộng


thượng...
Cái chữ "thượng" này vô cùng phải nhỏ bé, nhỏ bé tới mức không thể nhận ra. Trừ phi mình cố ý tìm kiếm, nếu không căn bản sẽ không chú ý tới.
- Anh anh anh.
- Làm sao bây giờ.
- Sách này.
- Chỉ có bộ thượng.
- Không có bộ hạ... ...
... ... ...
Cái bóng nhìn Châu Trạch, tiếp tục cười cười, đưa tay chỉ Châu Trạch nói:
- Đến.
- Bút cho anh rồi.
- Anh tự viết đi... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận