Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1817: Tôi dựa vào máu của tôi tiến cử Hiên Viên (hạ) (1)

Giống như là một ông lão đánh cá, chỉ lên con sông ở trước mặt này, nói con sông này lúc trước, còn có thể mò vớt đánh bắt được biết bao nhiêu là cá.
Bây giờ thì sao, ha ha.
Thật sự là, một đời không bằng một đời mà.
Đám đại năng cự bá này, đã thân tử đạo tiêu trở thành thức ăn ở trong miệng của Châu Trạch, sau khi chết vẫn còn phải tiếp tục gánh chịu sự bất mãn đến từ Châu Trạch.
Đúng vậy, nguyên nhân thời kì Thượng cổ là thời đại khiến cho người ta say mê, là bởi vì trong thời đại đó, cường giả không ngừng ra đời, bách tộc tranh đoạt, giống như hiện tại, một con sói con lông mọc còn chưa đủ dài, một con rắn thúi ngay cả rồng cũng không thể biến hóa thành công, cũng dám tự lập xưng vị này vị nọ.
Dần dần.
Ánh mắt của Châu Trạch rơi vào trên bàn tay ở trước mặt mình kia.
Có thể thấy được, ban tay Tiên Vương này, rất rắc rối.
Nhưng khi ông ta cảm ứng được khí cơ của Châu Trạch đang phong tỏa phương hướng của ông ta, thì ông ta lập tức đưa ra câu trả lời.
Không gian ở chung quanh bàn tay khổng lồ bị xé toạc ra, đây là chuẩn bị trực tiếp bỏ trốn, hơn nữa, không phải là trốn đến một nơi ở trong tam giới, mà ông ta đã chuẩn bị trực tiếp rời đi, lần nữa quay trở về hỗn độn.
Bởi vì ông ta biết rõ, Châu Trạch ngay trước mắt, cũng không phải là loại nỏ mạnh hết đà thiêu đốt khí huyết để cưỡng chế tăng cường bản thân.
Người đàn ông này, đã khôi phục như lúc ban đầu!
Mà ông ta, lại sớm đã không còn là bản thân vào lần đầu tiên trở về lúc trước nữa, thậm chí, căn bản là không thể nào so sánh nổi.
Chân của Châu Trạch đạp mạnh xuống dưới một cái.
Đột nhiên.
Không gian vừa mới bị bàn tay Tiên vương xé toạc kia, trong nháy mắt đã rung chuyển sụp đổ, bàn tay Tiên vương cũng bị chặn ở bên ngoài.
Bóng dáng của Châu Trạch xuất hiện ở phía trên đó, móng tay trên tay trái chậm rãi dài ra, thuận thế xông tới!
- Phốc.
Ngón út của Tiên vương bị cắt xuống, bàn tay nhìn như vô địch lúc trước, nhưng ở trước mặt móng tay của Châu Trạch, lại yếu ớt giống như một miếng giấy dán vậy.
Ngọn lửa màu đen bốc lên từ trong lòng bàn tay của Châu Trạch, trong nháy mắt, ngón út này đã bị hòa tan, hóa thành huyết thực rồi bị Châu Trạch hút vào trong miệng.
Anh quá đói rồi.
Đói đến mức bây giờ lúc này chỉ có thể đi “ăn như hổ đói”.
Nếu đặt ở quá khứ, ngược lạ, thông thường sẽ bắt một con hung không quá thường gặp, lấy ra từ từ nướng thịt hoặc là tiêu tốn chút tâm tư nghiên cứu phương pháp nấu ăn một chút, nhưng đó là thú giải trí nhàn nhã sau khi đã ăn uống no đủ.
Đối với một người da bụng sắp dính vào da lưng mà nói, cái gọi là phép tắc ăn uống cùng với phép lịch sự khi ăn cơm, cơ bản đều không tồn tại.
...
- Tiểu Lục!
- Lục ca!
Trước tấm gương nứt vỡ.
Đại Trường Thu cùng Tiểu Thất Tiểu Bát đồng thời cùng hét lên.
Trận biến dị này, thật sự là xảy ra quá mức đột ngột rồi, cho dù là lúc này, bọn họ cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này!
Rõ ràng là Doanh câu đã bỏ mình, mới vừa rồi đã vừa bị Hiên Viên kiếm chém giết, tại sao phần di sản mà anh ấy để lại, con kiến hôi kia, sức mạnh mà kẻ đó thể hiện ra, thật sự là còn kinh khủng hơn so với Doanh câu thực sự!
Sự thực là, bọn họ cũng không biết được rốt cuộc Doanh câu thực sự kinh khủng đến thế nào.
...
- Bước… ngoặt mà anh muốn, đã tới rồi.
Diêm La Vương Bao cùng Tống Đế Vương Dư vừa chạy một bên hô.
May là lúc trước bọn họ chẳng qua chỉ đứng ở vòng ngoài cùng nhất để xem cuộc vui mà thôi, không muốn tham dự vào, cho nên lúc chuyện đột nhiên thay đổi, vấn đề của bọn họ lại không lớn.
Nhưng dù sao thì ai cũng không sám đảm bảo lỡ như vị kia có linh cảm muốn đi nếm thử mùi vị của những vị Diêm La thời đại này một phen phải không?
- Vở diễn này, quả thật rất đẹp mặt, lúc này, điện Bình Đẳng Vương kia, hẳn là sẽ không sập đổ nữa đi.
Ngày hôm trước, một đám lớn người của tiệm sách đến điện Bình Đẳng Vương thử nghiệm một phen, nhiều người như vậy gây ra động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ không lừa gạt được người có lòng.
Nhưng bởi vì Phủ Quân đời cuối cùng trấn giữ, cho dù là có tin tức được thăm dò từ những con đường khác nhau, thì cũng không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này thì tốt rồi, một trận sóng chưa yên ổn thì lại nổi lên nữa rồi.
Giọng điệu của Tống Đế Vương Dư có chút chua mà nói:
- Cái kẻ tên An Bất Khởi trời đày kia, rốt cuộc là tốt số đến thế nào vậy chứ, thế mà lại ôm được hai cái bắp đùi này.
Phải biết, coi như là đám Diêm La, đối mặt với cái bắp đùi này cũng đều nhìn mà phát thèm nha, hơn nữa, một cái còn lớn hơn một cái.
Lúc trước cảm thấy Phủ Quân đời cuối cùng thật sự là vương giả quân lâm thiên hạ đã trở về.
Quay đầu nhìn vị này một chút đi.
Trực tiếp bắt một đám đại năng đương thời để mở tiệc nướng!
...
- Hắt xì! Hắt xì
Lúc này, trong tiệm sách, luật sư An – người đang rầu rĩ uể oải, và cực kì mê mang với tương lai của mình – đang liên tiếp hắt hơi mấy cái, sau đó nhận lấy khăn giấy mà người ở bên cạnh đưa qua, xoa xoa cái mũi, tiếp tục
phòng sách trong chính Sầu Vân Thảm Đạm đối với tương lai của mình cực kỳ mê mang An Luật Sư liên tiếp đánh nhiều cái nhảy mũi, sau đó nhận lấy người bên cạnh đưa tới khăn giấy xoa xoa mũi, tiếp tục than thân trách phận.
...
Một ngón út, thế nhưng không đã ghiền.
Sau đó, là ngón áp út, tiếp đó là ngón giữa, lại tới lượt ngón trỏ.
Ở trước mặt Châu Trạch, dường như bàn tay Tiên vương có tiếp tục phản kháng gì cũng đều không có ý nghĩa, trực tiếp thể hiện ra một loại tư thế bị nghiền ép.
Hiện tại.
Tiên vương chỉ còn lại một ngón tay cái.
Dáng vẻ vừa thê thảm vừa buồn cười lại cực kì châm chọc.
Chẳng qua là, Châu Trạch lại không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt.
Mà lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt thâm thúy.
Dường như là nhìn xuyên qua mảng hư vọng này, nhìn thấy dáng vẻ tự do ở bên ngoài tam giới của Tiên vương.
Dường như đối phương cũng cảm ứng được ánh mắt của Châu Trạch, ở đó vừa tức giận và bất lực.
Châu Trạch dừng lại, cũng ngừng ăn uống, khoan dung như thế, đã có mười mấy tên đại năng cự bá đã trở thành món ăn ở trên bàn của anh rồi.
Thậm chí cũng đã có chút lãng phí, bị giết rồi nhưng máu thịt vẫn còn sót lại, có thể nói là tương đối phí của trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận