Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 346: Có bán kem tuyết

Lão đạo vẫn cự tuyệt ý muốn trợ giúp của Otterson.
Bởi vì lão đạo cảm thấy cử động của Otterson có hơi ù ù cạc cạc.
Đây là địa bàn của người Trung quốc, người Trung Quốc làm mất đồ ngay trên chính địa bàn của mình, sao cảnh sát nhà mình có thể không cẩn thận tìm kiếm được?
Còn phải cần tới một người ngoại quốc như anh ta xen vào việc của người khác sao?
Không ngờ anh ta lại cảm thấy anh ta là người nước ngoài, làm mất đồ vật trong nước sẽ khiến cảnh sát quan tâm hơn hẳn người trong nhà đánh mất đồ vật sao?
Đạo lý gì vậy!
Tâm tư vong ngã của người nước ngoài vẫn không nguôi, lão đạo tuyệt không mắc mưu!
Lão đạo ném cho Otterson một cái liếc mắt, sau đó trưng ra bộ dạng không ra gì, bản thân mình chạy tới đồn công an báo cảnh sát.
Otterson hơi xấu hổ mà nhún nhún vai. Thấy Châu Trạch đang nhìn anh ta, anh ta có chút bất đắc dĩ nói:
- Tôi chỉ là muốn giúp một chút mà thôi.
- Cảm ơn.
Châu Trạch đáp lại nói.
- Ngài là ông chủ của tiệm này đúng không?
Otterson ngồi xuống bên cạnh Châu Trạch.
- Đúng vậy.
- Tôi vẫn mơ ước có thể mở một phòng đọc sách thuộc về mình, hơn nữa còn có thể mở phòng sách ở khu náo nhiệt như anh. Loại ngày tháng này thật sự quá mỹ diệu.
- Anh có thể thử xem.
Nếu như anh không sợ lỗ.
Otterson thấy thái độ của Châu Trạch đối với mình có hơi lạnh đạm, lập tức nói:
- Tôi rất yêu mến văn hóa của người Trung Quốc bọn anh.
- Lời nói này cũng giống như khi chúng tôi gặp mặt nói chuyện phiếm với người Anh vậy.
- Có ý gì?
- Đều là nói nhảm.
- Tôi thật sự rất thích văn hóa Trung Quốc, tôi không giống những người khác. - Otterson cường điệu, đồng thời, anh ta đứng dậy, lấy một quyến sách ngữ văn từ đám học sinh trung học bên cạnh tới, lật một hồi, sau đó quay qua nói với Châu Trạch:
- Nếu sĩ tất nộ, hai người ngã xuống, chảy máu năm bước, thiên hạ mặc đồ tang, hôm nay là vậy.
Otterson đọc lên, rõ ràng mà chậm rãi, đồng thời còn quay qua nói với Châu Trạch:
- Ý trong câu này tôi cũng có thể đọc hiểu. Hơn nữa tôi còn rất bội phục tính cách không sợ cường quyền của nhân vật chính Đường sư, rất giống với tổ tiên tôi đã vật lộn trong sóng gió trên biển năm đó.
Người Iceland đều cho rằng mình là đời sau của người Viking, cũng chính là đời sau của hải tặc.
Mà đoạn Otterson mới vừa đọc, thật ra chính là đoạn trích trong


Đường Sư không làm nhục sứ mệnh


.
Trang văn chương này đã được đưa vào sách giáo khoa ở rất nhiều nơi, khi học sinh đến trường, thường bị giáo viên yêu cầu phải học thuộc đoạn trích này.
Ý đại khái là sau khi Tần vương trang bức với Đường sư một trận.
Đường sư rút một thanh kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt Tần vương nói, nếu ngươi còn bức ép ta nữa ta sẽ chém chết ngươi.
Tần vương lập tức chịu thua hô một câu:
- Thật là thơm.
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
Phun ra một vòng khói.
Ừm.
Anh không có ý định để ý đến anh ta.
- Tiên sinh, anh còn cho rằng tôi không hiểu văn hóa truyền thống Trung Quốc sao?
Châu Trạch lắc đầu, nói:
- Nếu như anh thực sự hiểu, anh phải hiểu, câu chuyện này là giả.
- Giả dối? Nhưng nó bắt nguồn từ một lá thư trong


Sách Chiến quốc


mà.
- Nó thất sự là giả dối, anh hãy thử vận dụng tế bào não của mình để suy nghĩ một chút xem.
- Khi Tần vương triệu kiến Đường sư, Đường sư lại có thể cõng trường kiếm đến đại điện sao? Có thể sao?
- Huống chi, trước đó Tần vương đã trải qua màn giáo huấn Kinh Kha giết Tần, còn nữa, lúc đó Đường sư đã hơn chín mươi.
- ... ... - Otterson.
Châu Trạch gạt bỏ tàn thuốc.
Thành thật mà nói.
Khi còn đi học, phải học thuộc lòng áng văn này khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì anh biết rõ nó là giả nhưng anh vẫn phải học, nếu không học, làm sai bài thi sẽ bị trừ điểm.
Otterson trả sách về.
Ngồi về vị trí ban đầu.
Anh ta vừa ngắt lá trà bỏ vào miệng, vừa rơi vào trầm tư.
Chờ đến xế chiều khi mấy cái học sinh trung học quay về, Otterson mới thanh toán, rời khỏi phòng đọc sách dưới ánh mắt xoi mói của Châu Trạch và Oanh Oanh.
- Có phải người ngoại quốc nào cũng đều có tiền như vậy không? 888 đồng một phần ăn mà vẫn có thể bán được.
Bạch Oanh Oanh cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi.
Trà, bánh quy xốp, rượu Thiệu Hưng… Mấy món ăn này, nếu đặt ở thời của cô ấy cũng không phải là thứ hi hữu gì, chớ nói chi là hiện tại.
- Thứ đồ gì cũng vậy, vừa cộng thêm bản sắc văn hóa dân tộc lập tức đáng tiền. Cái này gọi là giá trị văn hóa kèm theo.
Châu Trạch nhớ đời trước khi mình lên đại học, có một người bạn cùng phòng ở Tây Xuyên.
Anh ta đã kể một chuyện hài cho mọi người nghe, chuyện là trại bên cạnh chủ động chế tạo một đống phục sức dân tộc mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy để thu hút khách du lịch. Đợi khi có du khách tới, cha mẹ cùng với cô dì chú bác của bọn họ lập tức gọi nhau:
- Du khách đến, mặc quần áo lừa tiền đi!
Sau đó mọi người liền mặc bộ quần áo này vào, bắt đầu đi tới cửa trại biểu diễn hấp dẫn du khách.
Đứng dậy, duỗi lưng một cái. Đã sắp hoàng hôn, nắng nóng phía ngoài cũng giảm bớt một chút. Ông chủ Châu dứt khoát đi ra khỏi cửa tiệm, ngồi xổm trên lề đường hút thuốc.
Lão đạo cao hứng bừng bừng chạy về, trong tay còn giơ cao chiếc điện thoại di động của lão.
- Đã tìm về được rồi à? - Châu Trạch hỏi.
- Ừm, đã tìm về được. Đồng chí cảnh sát đồn công an lấy camera giám sát, xác định kẻ hiềm nghi giúp bần đạo. Sau đó hơn phân nửa cảnh sát trong đồn công an ra ngoài tìm kiếm giúp bần đạo. Bận rộn hơn nửa ngày, rốt cục cũng bắt được kẻ trộm, lấy lại điện thoại di động cho lão đạo, mà tên trộm cũng đã bị bắt.
- Đồng chí cảnh sát đúng là người của nhân dân, một lòng vì nhân dân phục vụ!
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu.
- Ngày mai bần đạo chuẩn bị tặng một cờ thưởng tới. - Lão đạo rất hăng hái.
- Có thể.
- Ông chủ, ông chủ ăn kem gì không?
Lão đạo chỉ chỉ một quán nhỏ ở đường cái đối diện, hỏi.
Lúc trước Châu Trạch không chú ý tới, hiện tại, đối diện lại có một quán nhỏ. Theo lý thuyết, đoạn đường này không cho phép bày sạp, đoán chừng vị kia cũng có ý đánh du kích.
Sạp bán kem tuyết, là mỹ thực Tứ Xuyên, là thứ thường thức mỗi mùa hè, giải nắng.
- Mua một phần giúp tôi, không cần thêm gia vị gì.
Nói xong, Châu Trạch lại lấy dịch hoa bỉ ngạn của mình ra, uống một ngụm.
- Yes Sir!
Lão đạo đi mua hai phần kem tuyết, sau đó cùng ngồi xổm bên lề đường với ông chủ nhà mình, bắt đầu ăn.
Châu Trạch ăn kem tuyết ô mai chua, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Mà phần của lão đạo lại được bỏ thêm đường đỏ đậu phộng, rất nhiều gia vị, thoạt nhìn phá lệ phong phú.
Ăn một chút.
Bên kia có một chiếc xe tải màu đen lái tới, mặt "chấp pháp" hướng về phía Châu Trạch và lão đạo. Nếu không nằm ngoài dự liệu, hẳn một mặt khác là dognf chữ "giữ trật tự đô thị".
Xe ngừng lại.
Có tới 4, 5 người giữ trật tự đô thị xuống.
Trong đó còn có hai gương mặt quen thuộc. Trước đây khi Châu Trạch kêu lão đạo đi quét đường, làm cống hiến vì vệ sinh đường phố, lão đạo đã được hai người giữ trật tự đô thị kia hộ tống về nhà.
Hai người kia cũng nhìn thấy Châu Trạch và lão đạo đang ngồi chồm hổm ở chỗ này ăn kem tuyết.
Một người trong đó nhấc tay chào hỏi:
- Ha, hai cha con ăn vui thế!
- Phốc!
Lão đạo sợ đến trực tiếp phun kem tuyết trong miệng ra ngoài.
Bởi vì phun quá mau.
Ngay cả trong lỗ mũi cũng có kem tuyết phun ra.
Phía trên còn có không ít đậu phộng viên.
Châu Trạch ngược lại không nói gì, tiếp tục cầm thìa ăn kem tuyết.
Mấy người giữ trật tự đô thị chạy tới nói gì đó với chủ quán.
Chủ quán là một bà cụ tóc trắng phau.
Nói nói.
Bà cụ bắt đầu tiếp tục làm kem tuyết.
Mấy người giữ trật tự đô thị mỗi người cầm theo vài hộp trong tay, sau đó gửi tiền. Bà cụ bán xong kem tuyết, cũng liền nghe lời đẩy xe hàng đi, đồng thời còn bảo đảm đi bảo đảm lại ngày mai sẽ không trở lại nơi này bày sạp.
Mấy người khác mang theo kem tuyết lái xe quay về, đoán chừng là bọn họ mang kem tuyết về phân cho đồng nghiệp trong đơn vị.
Người giữ trật tự đô thị trẻ tuổi đã chào hỏi lão đạo cũng bưng một phần kem tuyết đi tới. Anh ta cũng ngồi xổm bên lề đường, mở kem tuyết ra ăn.
Sau khi anh ta ngồi xổm xuống.
Lão đạo cảm thấy không được tự nhiên, rất sợ chàng trai ngay thẳng này lại "nói lời kinh người" gì đấy, hại chết mình.
- Kem tuyết này thực ăn không quen.
Người thanh niên giữ trật tự đô thị ăn vài miếng, có chút bất đắc dĩ nói.
Nếu như không phải muốn bắt bà cụ kia thu quán sớm một chút, bọn họ cũng sẽ không mua hết kem tuyết còn lại. Mặc dù nó cũng không đắt lắm, nhưng thực sự là ăn không quen.
Kem tuyết tương đối lưu hành ở Tứ Xuyên, nhưng thật ra nó lại không phù hợp với khẩu vị của người Thông Thành. Nhất là phía trên còn được thêm rất nhiều gia vị phối hợp, ngược lại, loại đơn giản như Châu Trạch có vẻ nhẹ nhàng mà sung sướng.
- Vẫn không ngon như bánh đúc đậu của chúng ta. – Thanh niên giữ gìn trật tự đô thị nói.
Châu Trạch gật đầu.
Tất nhiên anh hiểu rõ.
Đời trước khi anh đi làm ở bệnh viện, đã từng được phân phối đến một tiểu tổ chữa bệnh, tới Tây Xuyên chi viện một tháng. Tới nơi này, anh ăn uống không quen, khiến bản thân mình chịu khổ.
Châu Trạch còn nhớ rõ hình ảnh khi một bác sĩ trẻ tuổi cùng phòng với mình, cố ý đi tới một quán nhỏ mua một tảng bánh đúc đậu lớn trở về, kêu Châu Trạch ăn chung.
Ngay từ đầu, Châu Trạch còn cự tuyệt, bởi vì bánh đúc đậu địa phương được thêm ớt thêm dấm chua thêm tỏi, mùi vị tạo ra thật khiến anh không thể hưởng thụ nổi.
Chẳng qua, bác sĩ trẻ tuổi kia lại chỉ kêu đầu bếp thêm một ít tỏi và xì dầu.
Tỏi đập nát thêm xì dầu, bánh đúc đậu cắt thành những khối giống hệt như viên mạt chượt. Lúc đó Châu Trạch đã ngồi bên bàn, dành hơn nửa buổi tối ăn hết bánh đúc đậu với anh ta.
Loại cảm giác đó Châu Trạch vẫn không thể quên được.
Đáng tiếc là, người bác sĩ đã từng ăn bánh đúc đậu với mình kia đã bị phơi nhiễm bệnh. Trong lúc anh ta cứu trị một người bệnh, đối phương đã che giấu bệnh tật sự thực của bản thân mình, dẫn đến anh ta cũng bị cảm nhiễm.
Mà lúc đó, anh ta đã gửi thiệp mời kết hôn.
Anh ta không thể gắng gượng nổi. Có thể nói anh ta mềm yếu, cũng có thể nói anh ta thiếu kiên cường. Cuối cùng, anh ta lựa chọn nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, tự mình kết thúc cuộc đời mình.
Ai.
- Ông chủ, ông chủ?
Trong lúc Châu Trạch ngồi chồm hổm ở nơi này rơi vào trầm tư, lão đạo duỗi nhẹ tay "chọc chọc" bả vai Châu Trạch.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch lấy lại tinh thần.
- Ách, mới vừa rồi ông chủ không có nghe rõ, người anh em này nói muốn mời tôi tới nhà anh ta làm một tràng pháp sự.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn về phía người thanh niên bảo vệ trật tự đô thị kia.
- Là mẹ tôi yêu cầu, không phải tôi. Tôi không tin cái này, nhưng mẹ tôi lại là người thôn quê, muốn cầu an tâm. Mấy ngày nữa là giỗ năm đầu của cha tôi.
- Ah.
Châu Trạch nhìn về phía lão đạo.
- Ông đi là được rồi.
- Không phải, ông chủ, tôi muốn cậu đi cùng với bần đạo.
- Ra trận phụ tử binh mà.
Người thanh niên giữ gìn trật tự đô thị cười nói.
- CMN cậu có thể đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không!
Lão đạo đứng lên quay qua thanh niên giữ gìn trật tự đô thị, gào thét.
Đĩ mẹ mày.
Mày muốn vào lòng đất với cha mày nhưng lão đạo đây không muốn!
Thanh niên giữ gìn trật tự đô thị ù ù cạc cạc.
Mà lúc này.
Lão đạo thầm đưa tay ra hiệu cho Châu Trạch, nhìn sau lưng thanh niên giữ gìn trật tự đô thị.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn sang.
Phát hiện không biết từ lúc nào, lão đạo đã dán một lá bùa sau lưng thanh niên giữ gìn trật tự đô thị.
Hiện tại thằng này đã dưỡng thành thói quen tốt, đi nơi nào cũng dán lá bùa lên, đúng không?
Lá bùa tổ truyền giống hệt thuốc cao da chó, đi tới nơi nào cũng có thể dán loạn.
Lần trước là đi WC dán lên bồn cầu.
Lần này là tùy liền dán lên lưng người qua đường.
Chẳng qua.
Châu Trạch vẫn thấy được đồ vật lão đạo muốn cho anh nhìn thấy.
Ở sau lưng người thanh niên này, trên vị trí dán lá bùa.
Có một chưởng ấn màu đen hiện ra... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận