Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 833: Thuốc! (2)

Giơ tay, túm lấy cái mông hoa hồ điêu.
Lúc lão đạo chuẩn bị giơ hoa hồ điêu lên nhìn thử xem phía dưới rốt cuộc là đực hay cái.
Hoa hồ điêu đột nhiên mở mắt ra.
Quay đầu.
Nhìn chằm chằm vào lão đạo.
Chỗ sâu trong mắt.
Mang theo rét lạnh vô tận!
Khỉ con ở bên cạnh cũng sợ ngây người, không dám “Khẹc khẹc khẹc” nữa.
Theo lý thuyết, một con khỉ yêu tích đức luân hồi mấy đời, lại nhận được ân huệ của viên hầu Bàn Sơn lưu lại, một huyết mạch đại yêu từng xuất hiện trong thần thoại thượng cổ;
Gắng gượng so sánh, thật đúng là khó nói ra được ai cao hơn ai ai thấp hơn ai.
Nhưng hiện giờ không thể nghi ngờ, khỉ con vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành ngây thơ, luận về thực lực, hoa hồ điêu tuyệt đối bỏ xa khỉ con trên nửa con phố.
Thật ra, nếu không phải thứ hàng này sợ đau, lại bị dây mây hình người “Xuyên” cùng với Châu Trạch ở trong hang động, đừng nói thu phục nó, khi đó bản thân Châu Trạch có nguyên vẹn đi ra khỏi hầm hay không còn khó nói.
Kể cả khỉ con cũng sợ.
Lão đạo càng không cần phải nói.
Thân mình bắt đầu run rẩy.
Má ơi.
Lão đạo không cho rằng mình đang tìm đường chết.
Người thích tìm đường chết bình thường cảm giác mình an phận thủ thường bao nhiêu thì an phận thủ thường bấy nhiêu.
Ông chỉ có thẻ thầm oán sao lần này ông chủ lại mang về một yêu thú có tính khí kém như vậy.
Sát khí này.
Là thật.
Thứ hàng này thật sự muốn xé nát mình!
- Cái mông đẹp quá, thật đẹp, thật đẹp nha!
Lão đạo thu tay về, nịnh nọt nói:
- Tiết trời Thông Thành thật lạnh, bần đạo đặt mua cho ngài vài món áo quần chứ?
Nói xong.
Lão đạo giơ tay chỉ con khỉ đang mặc quần áo ở bên cạnh.
- Nhìn xem, quần áo của nó như vậy, bần đạo chọn chất liệu tốt cho ngài, làm bằng tơ lụa được không? Lông chồn cũng được... ...
Sát khí.
Lại một lần nữa nồng đậm!
- Làm càn!
Một tiếng quát khẽ truyền đến.
Hoa hồ điêu sợ đến mức run run, lập tức cuộn mình đến một góc trên sofa, vểnh mông đít của mình lên cao cao.
Rồi lại lắc lắc.
Ý là.
Người ta thật biết điều thật biết điều thật biết điều nha!
Châu Trạch mới vừa tắm rửa sạch sẽ xong mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, cầm khăn lông trong tay vừa lau tóc vừa đi sang bên này, nhìn thoáng qua lão đạo.
- Nói mới vừa bị bắt về, dã tính chưa hết, ông đừng mù quáng trêu chọc nó, lỡ như tôi không có ở đây, nó thật sự có thể xé ông thành phu thê phế phiến đó.
- Sao có thể, sao có thể chứ.
Lão đạo ngượng ngùng cười cười.
Thật ra, trong lòng ông cũng có cân nhắc, hoa hồ điêu này có tính khí không tốt, nhưng không ngốc, nó cũng không dám tùy tiện giết người trong hiệu sách.
Lúc này, trong hiệu sách lại có khách đến.
Lại có khách đến đây!
Ừm.
Châu Trạch hơi nghi hoặc.
Mở tiệm khách đến không phải thật bình thường sao.
Vì sao trong lòng mình lại nghĩ rằng “Lại có”?
Khỉ con nhảy xuống dưới ghế sofa, cùng với hoa hồ điêu tránh né ánh mắt của người ngoài, thật ra chỗ này do một mình lão đạo thiết kế, bên cạnh có bình phong còn có vật che chắn khác, chính bởi vì biết Châu Trạch thích nằm ở đây đọc báo uống cà phê, cho nên vây quanh đây, khiến ông chủ có thể thanh tĩnh thêm.
Lão đạo tiến lên đãi khách, mang lên hai tách cà phê.
Châu Trạch lại lấy tờ báo ngày hôm nay, đi tới bên sofa kia nằm xuống.
Sau khi đi Vân Nam, Châu Trạch nhớ nhất vẫn là vị trí này.
Thoải mái nằm xuống, mở báo ra, thật ra đều không cần quan tâm xem tin tức trên báo viết cái gì, chỉ ngửi mùi mực in thơm ngát này cũng đã là một loại hưởng thụ.
Tuy rằng có chuyện sư phụ của Hứa Thanh Lãng đặt ngay trước mắt, nhưng việc này không gấp được, chỉ có thể chờ lão Hứa tìm ra được một vài manh mối cụ thể.
Về sau, có bận rộn đó, trước thanh nhàn thả lỏng một chút mới là chuyện đứng đắn.
- Tôi đã nói với anh, đây là phương thuốc tổ truyền của Thương Châu chúng tôi, phương thuốc cổ truyền này, anh cầm, cam đoan không sai được!
Một trong hai vị khách lớn tiếng quát người kia.
- Nhưng vậy quá đắt, tôi chỉ muốn hỏi xem có thể tiện nghi một chút không?
- Tiện nghi một chút? Tôi đã nói với anh, đây không phải là sản phẩm công nghiệp sản xuất theo dây chuyền, sao có thể tiện nghi được?
- Trước tôi không nói đến tiền của đơn thuốc này, chỉ nói đến hiện giờ đang lưu hành gọi là gì, a đúng rồi, gọi là phí độc quyền.
- Chỉ nhìn trong này bỏ thêm vào nhiều loại thuốc bắc quý báu như vậy, chính anh sờ thử lương tâm xem, nó có thể tiện nghi hơn được sao?
- Nhưng vậy quá đắt, không tiện tiêu ra.
- Sao có thể? Viên thuốc này khẳng định thật sự bán chạy, đàn ông mà, ai lại không để ý chứ? Ai không bằng lòng vì nó tiêu tiền?
- Đến lúc tinh trùng thật sự lên não, có mấy ai có thể giữ được?
- Nhưng quá đắt.
- Thúi lắm, đắt chó ấy, đây là phương thuốc cổ truyền, bí phương. Thương Châu là quê hương võ thuật, anh hiểu chứ?
- Đây là phương thuốc cổ truyền do một gia tộc lớn bảo tồn lại, tôi mất cái giá rất lớn mới lấy được.
- Đây thật sự là thứ tốt đó, thuốc tây tổn hại sức khỏe, ai cũng biết, nhưng thứ này không chỉ hiệu quả tốt, không tổn hại, còn có thể bổ dưỡng thân mình.
- Người đưa phương thuốc cho tôi còn nói, lúc trước Càn Long gia mỗi ngày đều ăn cái này, háo sắc như vậy mà vẫn sống được đến thái thượng hoàng, chính là dựa vào nó!
Người đàn ông nói chắc như đinh đóng cột.
Kể cả danh nhân cổ đại đều kéo cả vào.
Còn thiếu in đại nội trân quý lên hai hộp này.
Châu Trạch nghe được mà lắc đầu, nói như vậy, bán đồ cổ mới có thể xem trọng, lấy cố gắng kể chuyện xưa phấn khích quỷ dị cho đồ cổ thượng lưu để đi lừa giá trị.
Nếu có thể lây dính đến bên cạnh danh nhân cổ đại, cho dù là lời đồn đại, vậy càng tốt hơn.
Nhưng người bán thuốc lại còn thổi phồng như vậy.
Xem ra thời đại thật sự biến hóa.
Lão đạo ở bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, ông cũng nghe ra được mùi vị, đại khái hiểu được đây bán thuốc gì, hơi tò mò nhìn ông chủ nhà mình, a dua nói:
- Ông chủ, tôi đi mua vài viên tặng cậu...
Châu Trạch đặt báo xuống.
Bình tĩnh nhìn lão đạo.
- Tặng cho mấy thuộc hạ của cậu sử dụng?
Châu Trạch lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận