Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 516: Lão Trương, cho tôi uống một ngụm máu thôi

- Ngô... ... A... ... Hí... ...
Châu Trạch cảm thấy mình đang ở trong vòng nước xoáy, càng không ngừng du đãng.
Ý thức cũng trở nên rất đần độn.
Luôn cảm thấy tựa như mình đã biến thành một đoàn.
Bị người không ngừng dùng đủ loại thủ pháp mà vuốt ve, đè ép.
Phảng phất như còn có một tên đần độn đang cầm chày gỗ, không ngừng “vuốt” bản thân mình.
Giống như muốn đánh mình thành một tên đần độn.
Cũng không biết tình huống này giằng co bao lâu.
Châu Trạch mạnh mẽ mở mắt ra.
Anh phát hiện mình đang nằm trên miếng sắt lạnh như băng.
Chung quanh đều là sắc điệu lạnh như băng.
Có chút quen thuộc.
Không phải bệnh viện.
Nhưng dường như lại là bệnh viện.
Châu Trạch lặng lẽ ngồi dậy.
Chờ sau khi anh ngồi dậy rồi.
Anh mới bừng tỉnh ý thức được.
Bản thân mình lại có thể ngồi dậy?
ĐM!
Chẳng lẽ mỗi lần mình bị dằn vặt xong, bị đánh bẹp rồi, khả năng khống chế thân thể này của mình lại mạnh hơn một chút?
Quả nhiên là nghịch cảnh có thể khiến người ta trưởng thành.
Không ngờ những cao thủ tuyệt thế kia đều bị đánh bẹp mà ra?
Châu Trạch đưa thay sờ sờ lồng ngực của mình.
Đều có thể đè xuống.
Có trời mới biết rốt cuộc đã có bao nhiêu chiếc xương sườn bị gãy, trước ngực đã khô quắt xuống.
Chờ chút.
Một lần nữa nhìn quanh bốn phía.
Rốt cuộc Châu Trạch cũng biết hiện tại mình đang ở nơi nào.
Nơi này là phòng pháp y!
Chẳng trách nó lại khiến mình cảm thấy rất giống với bệnh viện.
- Phù... ...
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần không ở trong lò thiêu là được.
Rốt cục cũng không phải số mạng vừa tỉnh dậy đã bị nướng.
Không đúng.
Dường như Châu Trạch nghĩ tới điều gì.
Anh có chút không dám tin đưa tay đặt lên vị trí huyệt thái dương của mình.
Quả nhiên.
Ngón tay mò tới một cái lỗ!
Đúng là vị trí huyệt thái dương của mình!
- Người nữ cảnh quan kia… khả năng bắn súng này...
Đừng tưởng rằng cảnh sát hay cảnh sát hình sự đều là tay súng thiện xạ, trên thực tế, cho dù là tay súng thiện xạ, dưới tình huống khẩn cấp khiến bọn họ phải lập tức nổ súng, sợ rằng bọn họ khó có thể bắn tới chính xác tuyệt đối.
- Người phụ nữ kia trực tiếp bắn thủng huyệt thái dương của mình?
Châu Trạch còn vươn ngón tay vào lỗ đạn sờ sờ.
Thật sâu.
Không phải.
Mình đang làm gì vậy?
Châu Trạch để tay xuống.
Bản thân mình lại có thể đưa tay vào vị trí lỗ đạn trên đầu mình.
Rất có thể điều này sẽ lưu lại tâm lý oán hận thật sâu cho mình sau khi mình tỉnh lại.
Chỉ có điều, ngay sau đó Châu Trạch lại bình thường trở lại, ngay cả tro cốt của mình cũng từng bị người trộm, tro cốt trộn cơm.
Suy nghĩ một chút.
Hiện tại dường như tình huống này vốn không coi vào đâu.
Châu Trạch nhớ được khi mình học trung học, mình có một bạn học, người này thích nhất là nặn mụn cơm dưới lòng bàn chân mình. Có một lần Châu Trạch đi học vô ý nhìn thấy, lúc đó anh đã cảm thấy thật buồn nôn.
Thật tiếc vì người bạn ấy không nhìn thấy hành vi thọc lỗ đạn của mình vừa rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng pháp y được mở ra, lúc này hẳn là lúc trời tối đen, cũng không biết có phải mình lại hôn mê một hai ngày rồi không.
Châu Trạch đang nghĩ ngợi xem bản thân có nên tiếp tục nằm xuống, giả vờ làm thi thể hay không.
Nếu không nằm xuống, khiến chú cảnh sát sợ hãi, đây là lỗi của mình.
- Ông chủ?
Người tiến vào.
Lại là lão Trương.
Vậy mình không cần giả bộ nữa, Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lão Trương mặc đồng phục cảnh sát đi đến, nhìn thấy Châu Trạch ngồi ở chỗ đó, anh ta lập tức nhích tới gần.
Chẳng qua.
Khi ánh mắt anh ta dừng lại trên vị trí lỗ đạn nơi đầu Châu Trạch, biểu tình trên mặt anh ta cũng biến thành giật giật theo bản năng.
Người chết.
Anh ta đã thấy nhiều rồi.
Thậm chí trước đây lão Trương còn đích thân bắn chết một tên tội phạm có ý đồ trốn vào chỗ khuất, đe dọa con tin.
Nhưng người trên đầu có một cái động còn có thể ngồi dậy than thở.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lão Trương nhìn thấy.
Lần đầu tiên.
Kiểu gì cũng có chút luống cuống tay chân.
- Ông chủ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ông chủ?
Lão Trương ngồi xuống bên giường thép, từ tối hôm trước khi nhìn thấy Châu Trạch, quá nhiều nghi vấn tích góp từng tí một trong lòng anh ta.
Rõ ràng bản thân mình đã tới Từ Châu phá án.
Vì sao khi mình đang đi với cảnh sát Trần lại có thể nhìn thấy một người giống zombie tiến lên công kích mình.
Hơn nữa cái tên công kích mình còn là ông chủ nhà mình!
- Nói ra rất dài dòng, di động đâu rồi, gọi điện thoại cho tôi.
Châu Trạch dang tay ra.
- Tôi đã liên hệ với Oanh Oanh, hiện tại bọn họ còn đang ở vùng núi sát vách, tính toán thời gian, đoán chừng hừng đông bọn họ mới có thể chạy tới.
- Ah, vậy là tốt rồi.
Châu Trạch lại theo thói quen đưa thay sờ sờ vết đạn trên đầu mình.
Tiện tay, tiện tay.
Không nhịn được.
Giống như trên người bạn đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ quái, bạn cũng sẽ không nhịn được mà không ngừng sờ mó nó xem nó thế nào.
- Chuyện này đã bị đè ép xuống, đêm hôm khuya khoắt, một thi thể di động, chuyện này quá kinh người. Cũng may cảnh sát Trần quyết định thật nhanh, không khiến chuyện này khuếch tán tới mạng xã hội.
Thật ra, khi cảnh sát phá án, thường tại bên bờ sông sao có thể không ướt giày, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ đụng tới một số chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như bạn quen thân với một cảnh sát lâu năm, hỏi một câu, có lẽ bọn họ sẽ kể lại cho bạn hai ba vụ án vô cùng khủng bố. Chỉ có điều phần lớn vụ án này đều bị phong tỏa, bởi vì nếu công bố tình hình cụ thể của một số vụ án cho mọi người, sẽ khiến xã hội lâm vào khủng hoảng.
Rất hiển nhiên.
Chuyện Châu Trạch lần này cũng bị phong tỏa.
Đoán chừng sau khi chú cảnh sát kiểm tra thi thể của mình sẽ giật mình nhảy dựng lên.
Thân thể này đã chết hơn một tuần lễ rồi.
- Cảnh sát Trần?
Châu Trạch sửng sốt một chút, chỉ vào đầu mình nói:
- Tôi nói vì sao lại nhìn quen mắt như vậy, chính cô ấy đã nổ súng bắn thủng đầu tôi?
- Ừm... ... - Lão Trương có chút xấu hổ.
Thật ra tình huống lúc đó quá khẩn cấp.
Dưới cái nhìn của lão Trương.
Cảnh sát Trần cũng vì cứu mình mới nổ súng.
- Người phụ nữ điên kai, cho dù là thi thể cô ta cũng không thể tùy tiện nổ súng như vậy được, đây là tội hủy hoại thi thể!
- Lúc đó suýt chút nữa ông chủ đã giết chết tôi, do đó cô ấy mới... ...
- Không phải, tại sao anh có thể nói giúp cho cô ta như thế? Cô ta là ông chủ của anh hay tôi là ông chủ của anh?
- Cô ấy là thủ trưởng của tôi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ah, tôi hiểu rồi, lão Trương, anh đã ngủ với cô ta?
Mặt lão Trương lập tức đỏ lên một chút.
Vội nói:
- Không có không có.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai lão Trương, nói lời thấm thía:
- Lão Trương à, vấn đề vô cùng triết học như ai đội nón xanh cho ai, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
- ... ... - Lão Trương.
- Chưa nghĩ ra đúng không? Vấn đề này cần phải suy nghĩ thật kỹ, rất quan trọng, có biết không?
Khuôn mặt Lão Trương như ăn khổ qua.
Châu Trạch cúi đầu, chợt phát hiện vị trí bộ ngực mình lại có thể còn có một vết sẹo chữ “X”.
- Thân thể này đã được khám nghiệm pháp y sao?
- Đúng vậy, ông chủ, chuyện này tôi không cách nào ngăn cản, mà khi đó tôi cũng không rõ, không biết ông chủ có còn trong thân thể này hay không.
- Đêm nay tôi qua đây cũng là len lén tới xem một chút, tôi không biết ông chủ còn có thể tỉnh. Thật ra rất nhiều chuyện của mấy người, tôi đều không hiểu rõ lắm, cũng không quá rõ ràng.
- Chậc chậc.
Châu Trạch xuống giường.
Đứng không phải rất ổn.
Hơi nghiêng.
Châu Trạch phải cố sức lắm mới có thể khống chế thân hình của mình.
Nhưng vẫn khó khăn.
Lão Trương ở bên cạnh lập tức đi tới, dìu Châu Trạch.
Như một thái giám đang hầu hạ lão phật gia.
- Thân thể này đã biến thành bộ dáng như vậy còn có thể đi lại được, giật mình không?
- Ừm, giật mình. - Trương Yến Phong trả lời.
- Tôi cũng rất giật mình, cảm giác hiện tại mình như một chiếc xe cũ kỹ, có thể tan nát bất cứ lúc nào.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy có chút vô lực và suy yếu.
Thân thể anh bắt đầu không ngăn được, lảo đảo lui về phía sau.
Cũng may có lão Trương dìu, không để Châu Trạch ngã xuống.
- Ông chủ, ông chủ làm sao vậy?
- Hình như tôi hơi đói.
Châu Trạch nói.
Người là sắt, cơm là thép.
Cũng đã lâu rồi anh không ăn cái gì đúng không?
Dường như lần ăn cơm trước đó là lần theo luật sư An tới phòng bếp của thôn mua bán người, lục lọi một trận.
- Thế nhưng ông chủ, dạ dày anh đã bị cắt ả, vật tàn lưu trong dạ dày cũng đã bị mang đi xét nghiệm.
- Nhưng tôi rất đói.
Châu Trạch miễn cưỡng mà được lão Trương dìu, một lần nữa ngồi lên trên giường thép.
- Như vậy đi, lão Trương, anh kề cổ lại gần chút, cho tôi mấy ngụm máy, đoán chừng tôi có thể khôi phục chút khí lực.
- ... ... - Lão Trương.
- Anh sẽ không hẹp hòi vậy đấy chứ? Anh không nhìn xem hiện tại ông chủ của anh đã biến thành bộ dạng gì rồi à? Đầu bị người ta đục ra một lỗ, hút anh hai ngụm máu thì đã làm sao?
- Này... ... Được rồi.
Rốt cuộc lão Trương cũng là người thành thật.
Cuối cùng anh ta vẫn vươn cổ của mình tới.
Châu Trạch không khách khí, há mồm cắn.
- Hí... ...
- Hí... ...
Lão Trương là đau.
Lão Châu là thoải mái.
Lần đầu tiên Châu Trạch phát hiện, thì ra máu tươi uống ngon tới như vậy, như đang uống chén canh bổ dưỡng ấy, một ngụm máu tươi vào bụng, Châu Trạch đã cảm thấy nơi ấy ấm áp.
Châu Trạch cũng không phải người không biết xấu hổ, không uống nhiều.
Hút khô máu của lão Trương rồi, lão Trương lập tức tiêu đời.
Thế là Châu Trạch hơi dời miệng mình ra.
Có chút lưu luyến và ý do vị tẫn lau lau miệng mình.
Lão Trương lại móc giấy ra đè lên cổ bản thân, có chút đau nhức nhưng không có tình huống gì đặc biệt.
- Chỉ hút mấy ngụm máu, không có chuyện gì đâu, nói không chừng anh còn có lợi. - Châu Trạch trấn an nói.
- Có lợi?
- Đúng vậy, anh có thể Deadpool trong tiệm chúng ta không? Anh ta chính là... ...
Sắc mặt lão Trương cũng thay đổi.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngu si ngây ngốc của Deadpool.
- Không đúng, ví dụ này không thỏa đáng, đến lúc đó lại xem sau, hiện tại thân thể tôi vốn không phải thân thể của mình, có thể sẽ không có hiệu quả gì, tôi cũng không rõ ràng lắm cương thi có thể làm như quỷ hút máu không, thông qua việc hút máu để tạo ra sơ ủng...
- Chờ khi có cơ hội tôi sẽ thương lượng với vị kia một chút, xem có thể giúp anh hay không. Một khi thành, lão Trương, bối phận của anh sẽ trở nên rất đáng sợ, những con Cương Thi Vương nghìn năm kia đều phải gọi anh là lão tổ tông.
Làm lãnh đạo.
Bạn có thể không làm việc thật sự.
Bạn có thể mù.
Bạn có thể xấu bụng.
Nhưng bạn tuyệt không thể không biết vẽ ra bánh mì lớn.
Dù sao thì vẽ bánh mì lớn cũng không tốn tiền.
- Đúng rồi, còn có chuyện, anh mang báo cáo kiểm tra thi thể của tôi tới.
- Báo cáo kiểm tra thi thể?
- Ừm, tôi lo lắng lỡ đâu thằng tôi phụ thân này có bệnh gì không tốt, nói thí dụ như HIV hay gì đó, đương nhiên, xác suất này quá thấp, gần như không thể nào, anh không nên quá lo lắng.
- ... ... - Lão Trương.
- Gọi điện thoại cho mấy người Oanh Oanh một lần nữa, thúc giục bọn họ mau chóng lên, hỏi rõ mấy giờ bọn họ mới đến, tôi không thể chịu nổi thân thể này nữa rồi. - Châu Trạch thúc giục nói.
- Ah, được.
Lão Trương cầm điện thoại di động lên.
Đang chuẩn bị gọi thông điện thoại thì.
Đã sau nửa đêm, bên ngoài hành lang yên tĩnh của phòng chứa thi thể.
Bỗng nhiên truyền đến giọng nói non nớt:
- Chú.
- Chú nhớ cháu không?
- Cháu tới thăm chú đây!
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận