Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 700: Chia của hương khói

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
Luật sư An có sắp xếp và chuẩn bị tốt hơn cho Châu Trạch, sau khi tấn chức bộ đầu, muốn thăng làm tuần kiểm, hoặc phán quan ở trên, chỉ đơn thuần dựa vào công trạng thì không được, cần có công đức.
Dựa vào hương khói gây dựng trụ cột tấn chức bộ đầu, tất nhiên còn tốt hơn ngây ngốc dựa vào công trạng đơn thuần thăng lên rất nhiều, nhưng hương khói này suy cho cùng là người khác ăn thừa lại.
Ông chủ nhà mình không phải con bò già, nào có đạo lý nhai lại?
Hiện giờ địa ngục biến động, chính là lúc cỏ hoang bắt đầu làm giàu, luật sư An vốn tìm cách đi Giang Âm, ngẫm lại hơi khó giải quyết, nên bố trí ở bên chỗ Vân Nam.
Câu Tân nghe vậy, không lên tiếng, nhưng rõ ràng không tin.
Anh đã quen đương đầu với vận may, cũng xuôi gió xuôi nước quen, tự nhận từng trải việc đời từng nhìn không ít thứ tốt.
Thấy anh ta như vậy, luật sư An cũng lười nhiều lời với anh ta, vì giả vờ cho ý vị một chút mà kéo vụ địa ngục biến động và quan hệ của ông chủ nhà mình ra với anh ta sao?
Anh ngốc sao.
- Ông chủ về hiệu sách hả, bên kia xảy ra chuyện rồi?
- Trước khi đi ông chủ đã nói, cậu ấy có thể giải quyết được.
Lão đạo đáp lại.
- A.
Một khi đã như vậy.
Luật sư An cũng không lo lắng.
Giơ tay chỉ Câu Tân trước mặt.
Lại chỉ Hắc Bạch Vô Thường vẫn nằm đó không nhúc nhích.
- Lão đạo, làm phiền ông đi nhìn xem hai người kia đã chết chưa, nếu không chết, đưa bọn họ đi bệnh... đưa đi hiệu thuốc bên cạnh hiệu sách đi, ông phụ trách sắp xếp.
- Được rồi.
Lão đạo đáp lại.
Còn Câu Tân ngồi bên cạnh giật giật khóe miệng.
Luật sư An cười từ tận đáy lòng: Nhóc con, ông đây không trị được mày hả?
Nhưng mà.
Bên này còn có chuyện phải xử lý.
Đi tới trước mặt Bạch phu nhân, lúc trước không cảm thấy, hiện giờ mới phát hiện Bạch phu nhân này lại có vẻ hơi chất phác.
Cẩn thận ngẫm lại.
Lại liên tưởng đến lúc trước ông chủ chạy về.
Luật sư An mới hiểu được đây là kế kim thiền thoát xác, ừm, còn có đưa cá rời núi.
Hiệu sách cũng không nên xảy ra chuyện gì mới tốt, luật sư An cũng không lo lắng gì nhiều cho Bạch Oanh Oanh, mà lo lắng lỡ như Oanh Oanh xảy ra chuyện rồi, chỗ ông chủ không chịu nổi đả kích này thì làm sao?
Nhưng mà trước mắt mấy người mình chạy về đã không còn kịp, huống hồ, Bạch phu nhân đã lưu lại phần lớn lực lượng ở đây, bên chỗ hiệu sách, chỉ cần ông chủ về kịp, ứng phó giải quyết, vấn đề chắc không lớn.
Trước giải quyết chuyện trước mắt đi.
Luật sư An nhìn khỉ con trước mắt.
Khỉ con là yêu, được công đức, có lợi cho tu luyện về sau của mình, chuyện “Tây du ký” không thể coi là thật, nhưng coi như để cho khỉ yêu lấy kinh nghiệm sau đó mưu cầu cho mình Phật vị, có phần giống với sau khi tạo phản nhận chiêu hàng, bên chỗ thiên đạo cũng có thể bán cái biết điều.
Một điểm này.
Cũng áp dụng với bé trai ở bên cạnh mình.
Về chủ tâm mà nói, luật sư An muốn để cho bé trai nuốt hương khói này, tương đương với nhiều thêm một bùa hộ mạng, về sau ra cửa không cần phải lo lắng sẽ bị sét đánh chết.
Bé trai dường như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng luật sư An, lui thẳng về sau một bước, nói:
- Không dùng được.
Là không dùng được.
Cũng chướng mắt.
Luật sư An hơi nghi ngờ, lập tức hiểu ra, tuy rằng ông chủ nói Doanh Câu đã rơi vào ngủ say vĩnh cửu, nhưng nói không chừng ngày nào đó có thể nghĩ ra cách để cho cậu ta thức tỉnh.
Đến lúc đó, nếu như cậu ta phát hiện ra bé trai nuốt hương khói của người khác, sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Tính khí của Doanh Câu, luật sư An cũng biết được một ít.
Chờ một chút đi, về sau tìm cách khiến Doanh Câu tỉnh lại, nhổ một sợi lông trên eo cậu ta còn thô hơn thắt lưng cương thi bình thường.
Sau đó, tùy tiện rớt chút giữa kẽ tay cho phe cánh mình, bé trai cũng có thể hưởng thụ vô tận.
Dù sao cũng không có đạo lý cung phụng tổ tông chạy tới tế bái cô hồn dã quỷ.
“Khẹc khẹc khẹc!”
Con khỉ yêu bắt đầu kêu lên.
Nó còn đang ra sức trấn áp pháp thân này, tỏ vẻ ghét bỏ.
Giống như trước mặt không phải là miếng mồi ngon gì, mà giống như ruộng lúa thối hoắc.
- Này...
Luật sư An giật mình.
Nhớ ra rồi
Ngày đó ở ngoài đồn cảnh sát, khi Doanh Câu ngốn sạch phân thân Giải Trĩ cũng đã để lại một miếng lớn cho khỉ con ở dưới chân cùng ăn.
Tuy rằng chính là phân thân của Giải Trĩ, nhưng người ta là pháp thú thượng cổ, ăn thứ đó rồi, lại nuốt hương hỏa, không phải giống như ruộng lúa sao?
Nói không chừng nếu cố tình để cho khỉ con nuốt vào, còn có thể chơi ra một xung đột và tiêu hóa rối loạn.
Đúng vậy.
Luật sư An hất mặt, lại nhìn Câu Tân đang vô cùng suy yếu ngồi ở xa xa.
Đây chính là con cưng của trời đó.
Không biết rằng thứ anh ta nhìn trúng.
Kể cả người làm thuê và vật cưng trong hiệu sách nhà mình đều không thèm ăn.
Suy nghĩ chút nữa.
Vì Câu Tân ở bên cạnh lão đạo nửa ngày mà biến thành như vậy.
Một vị ông chủ trước của lão đạo cũng có kết cục thật thê thảm, từ Dong Thành (tên khác của Thành Đô, Tứ Xuyên) giày vò đến Thượng Hải, cũng chỉ có thể bình thản điệu thấp làm người.
Nhưng ông chủ Châu nhà mình.
Lão đạo đã ở bên cạnh anh ấy hơn một năm.
Nhưng mỗi ngày vẫn uống cà phê tắm nắng.
Có dáng vẻ không hề có chuyện gì.
Vừa nghĩ đến đây.
Luật sư An thế mà lại sinh ra cảm giác ngưỡng vọng núi cao.
Hương khói này.
Luật sư An lười nuốt, anh không phải viên chức, cũng không còn giấy tờ xuất thân, đồ chơi này cũng không phải dùng để nâng cao thực lực hay nâng cao thân phận, anh nuốt thật đúng là đạp hư đồ.
Lại nhìn chung quanh.
Luật sư An giơ tay chỉ Hứa Thanh Lãng.
- Cậu tới, nuốt nó!
Hứa Thanh Lãng có phần ngoài ý muốn.
Nhưng vẫn tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt pháp thân, đứng bất động.
- Còn chờ gì nữa? Thứ đồ này lại không thể cắt miếng cho vào nồi xào nấu cho cậu, chịu đựng ăn tạm đi. Chẳng lẽ còn phải thêm gia vị gì đó vào cho cậu sao?
Luật sư An đi đến bên cạnh Hứa Thanh Lãng, giơ tay vỗ vai cậu ta, tiếp tục nói:
- Đồ chơi kia, không thể một mực áp chế nó khắc chế nó, thường thường đưa chút hiếu kính, tất cả mọi người đều có quan hệ tốt mới được, nó là hải thần, hương khói có tác dụng lớn.
Hứa Thanh Lãng gật đầu:
- Cám ơn nhiều.
- Thôi đi, người trong nhà cả, khách khí gì chứ, chờ có rảnh, cậu đi hỏi ông chủ xem nên ở chung với vị kia như thế nào.
- Đoán chừng vị kia vẫn luôn ở luân hồi, không biết có bao nhiêu con chó giữ nhà, sống dễ chịu nhất, còn thuộc ông chủ mình đúng không?
Nghe nói như thế.
Bạch phu nhân vốn tỏ vẻ chất phác chế ngự khống chế ở đó đột nhiên mở mắt ra.
Khàn cả giọng mắng:
- Làm càn, mày nói ai là chó giữ nhà!
- A a.
Luật sư An chống nanh.
Nhìn Bạch phu nhân và khối pháp thân bị chế phục.
Vốn định nói ra vài lời châm chọc.
Lập tức nghĩ tới thân thế của Bạch phu nhân.
Sắc mặt lại hơi mất tự nhiên.
Hỏi;
- Má nó chứ.
- Ông chủ và Trung Vương kia là chó giống nhau sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận