Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1475: Hạng mục (2)

Châu Trạch nghĩ tới một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc mà bản thân đã từng xem lúc trước, trong phim có một người cảnh sát nằm vùng trong tổ chức xã hội đen, cũng đã được mấy năm, phía bên cảnh sát vẫn còn chưa thu lưới, kết quả vị nằm vùng kia bởi vì năng lực xuất sắc, vẫn luôn một đường thăng tiến bên trong tổ chức xã hội đen đó.
Cuối cùng, vị nằm vùng đó khóc gọi điện thoại cho sở cảnh sát, yêu cầu bọn họ gấp rút thu lưới đi, không còn không thu lưới nữa anh ta cũng sắp phải lên thành lão đại của tổ chức xã hội đen này rồi.
- Được, cần tôi làm gì?
Châu Trạch rất khó có thể cự tuyệt được, nếu như anh còn không thăng chức mà nói, người phía dưới, chỉ có thể tiếp tục làm quỷ sai, một khi anh thăng cấp rồi, đám người tiểu loli có thể nghĩ biện pháp trở thành bộ đầu, sau đó thu nhận quỷ sai, nhanh chóng khai chi tán diệp*.
(*nghĩa đen là đâm chồi nảy nở, nhưng thường dùng cho việc sinh con cái trong một gia đình hoặc dòng tộc)
Phùng Tứ gật đầu một cái, nói:
- Cần đi làm hình thức một chút, bởi vì ông chủ anh đã ngủ mê man một năm, trong một năm trống rỗng này, phải tìm chút chuyện đã lấp vào.
- Bắt quỷ làm công trạng sao?
- Không cần phiền toái như vậy, làm một chút chuyện tốt, tôi có thể ghi lại, đến lúc đó sẽ thuận lợi vận động hành lang giúp anh.
- Chuyện tốt?
- Đúng vậy, chuyện tốt.
- Không phải là trêu chọc?
- Không phải là trêu chọc.
- Loại chuyện tốt gì?
- Chuyện này, phạm vi rất rộng.
- Làm tuần sứ thì có quan hệ gì với làm chuyện tốt?
- Thể hiện một chút tinh thần trách nhiệm, lần này âm ti bố trí thêm tuần sứ thường trú ở dương gian, mục đích chính là để tăng sức không chế của âm ti đối với tầng lớp cấp cơ sở ở dương gian, cho nên, phương diện này cũng là một chỉ tiêu quan trọng trong việc cất nhắc tuần sứ thường trú ở dương gian.
- Không cần quá tận lực, bình thường một chút là được rồi, nhưng cũng phải có ý nghĩa.
- Ồ.
Châu Trạch nhíu mày một cái.
Đột nhiên phải làm việc tốt, thật đúng là có chút không động não được.
Anh rất ghét loại chuyện phiền phức như thế này, nhưng Phùng Tứ cũng đã nói đến nước này, độ khó đã hạ xuống đến thấp nhất, nếu như bản thân anh không phối hợp một chút, thật đúng là có chút không nói nổi.
Cũng may.
Đối với phương diện này.
Ông chủ Châu cũng có kinh nghiệm.
Lấy điện thoại di động ra.
Gọi đến dãy số được đặt tên “chính trị tuyệt đối”.
Phải mất một lúc thì đầu bên kia điện thoại mới nhận cuộc gọi.
Lúc này lão Trương đang ở bên trong khuôn viên ký túc xá của một trường đại học, kẻ tình nghi tối hôm qua dùng bao nilon nước tiểu đập người đã bị bắt được, lại là một vị giáo sư đại học, hơn năm mươi tuổi, chẳng ai nghĩ tới người như vậy vào đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra ngoài làm chuyện như thế này.
Kết quả kiểm tra DNA cùng với video giám sát và những chứng cứ khác đã được tìm thấy, xác nhận quả thật là kẻ đó không sai.
- Alo, ông chủ.
Hiển nhiên là lão Trương đã tìm được một góc yên tĩnh, vừa chú ý tình huống cấp dưới của mình đang giao tiếp với người phụ trách của trường học vừa nhận điện thoại của Châu Trạch.
- Lão Trương à, gần đây có vụ án gì không?
- Sao? Ông chủ, anh nói vậy là có ý gì?
- À, không có ý gì cả, chỉ là nhàn rỗi quá mức, muốn làm được chút cống hiến cho xã hội mà thôi.
- Tôi...
Lão Trương sờ một cái trán của mình một cái.
Anh ấy có cảm giác có lẽ bản thân đã phát sốt.
Nếu không thì phải giải thích như thế nào về tin tức mà anh ấy vừa mới nghe được trong điện thoại đây?
Phải biết lúc trước khi yêu cầu Châu Trạch giúp mình phá án, còn phải không tiếc cái bản mặt già của bản thân vừa quấy rầy vừa cứng rắn đeo bám, đã tới như vậy, mà còn phải xem tâm tình của ông chủ Châu.
Chẳng lẽ ngày hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
- Ầy, gần đây trị an của Thông Thành rất tốt.
- Một chút việc cũng không có sao?
- Trong một năm anh hôn mê này, trên căn bản đều yên ổn bình thường.
- ... - Châu Trạch.
- Buổi chiều anh dự định làm gì?
- Buổi chiều tôi muốn đến trường tiểu học làm một tiết học pháp luật căn bản cho đám học sinh tiểu học.
Châu Trạch ở đầu bên kia điện thoại đưa tay vỗ lên cái trán của mình một cái, do dự một chút, nói:
- Vậy tôi đi cùng với anh.
- Sao?
- Không được à?
- Được chứ, đi chứ, được, được mà.
- Vậy chiều nay anh tới đón tôi.
- Vâng, ông chủ.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch nhìn về phía Phùng Tứ.
Nói:
- Chuyện này có tính là làm việc tốt không?
- Còn phải xem hiệu quả cụ thể. - Phùng Tứ trả lời.
- Ồ.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Thật ra thì phía bên âm ti sẽ có một phần báo cáo đánh giá phát đến tận tay chúng ta, nhìn con số cụ thể mà nói, đương nhiên là số liệu của anh càng tốt, tôi lại càng thuận lợi vận động giúp anh.
- Vậy thì vất vả cho anh rồi.
- Không vất vả không vất vả, ông chủ, anh quá khách khí rồi.
Châu Trạch cười, thuận tay ném điện thoại di động lên trên bàn trà, nói:
- Cũng thật thú vị, Địa Ngục Chi Môn đóng lại một năm, hơn một năm nay không ít vong hồn vô tội đã bị hồn phi phách tán.
- Kết quả lần lựa chọn tuần sứ lần này, còn phải lựa chọn có lòng trách nhiệm.
- Chuyện này cũng không mâu thuẫn, thế nhưng thật ra vẫn có thể hiểu được. - Phùng Tứ nói.
Châu Trạch “ừm” một tiếng.
- Đúng, có thể hiểu được.
...
Trong tiệm sách bên kia đang bận thương lượng chuyện liên quan tới việc thăng quan.
Ở bên này, lão đạo đã chạy tới mục đích của mình rồi.
Một tiệm làm móng nho nhỏ, mặt tiền rất nhỏ, cũng chỉ có một tấm cửa kéo bằng thủy tinh mà thôi, thế nhưng lúc này, bảng hiệu gắn đèn đã bị tháo xuống.
Sau khi đẩy cửa đi vào, lão đạo nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đang nằm trong song trên hai chiếc ghế sô pha làm móng.
Một người có kiểu tóc “địa trung hải”, một người là kiểu đầu trọc.
Đầu trọc đang rất kích động mà nói chuyện với Địa Trung Hải:
- Hạng mục này tuyệt đối đáng tin, cũng phù hợp với phương hướng phát triển nguồn năng lượng mới của quốc gia, anh ngẫm lại mà xem nha, công thức phân tử của nước là H2O, chỉ cần có thể biến nước thành khí Hidro, mà khí Hidro thì có thể đốt cháy được, là có thể trực tiếp biến thành nhiên liệu để sử dụng rồi, triển vọng phát triển cả dự án này thật sự là phi thường khả quan đấy.
- Tỉ lệ lợi nhuận, khả năng hồi vốn, lực ảnh hưởng xã hội đều cực kì cao, anh đầu tư tiền vào, tôi dám bảo đảm, không đến nửa năm, là có thể nhìn thấy lợi nhuận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận