Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1685: Xem như anh lợi hại (1)

Áy náy, cũng chỉ lướt qua nơi đáy lòng trong một chốc lát mà thôi.
Cẩn thận.
Vẫn nên tiếp tục cẩn thận.
Túi nước biển để truyền nước không có vấn đề gì, trong lúc y tá nhỏ đang ghim kim cho Châu Trạch, bỗng nhiên lại “A” lên.
Sau đó sắc mặt đỏ ửng, trợn mắt lên đầy giận dữ mà nhìn Châu Trạch.
- Tê...
Vị trí mu bàn tay của Châu Trạch đã bị đâm xuống.
- Sao vậy? – Y tá bên cạnh hỏi.
- Không, không có gì.
Y tá nhỏ tiếp tục ghim kim.
Sau đó, thân thể lại run lên.
Nhưng lần này cô ta nhịn được, mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn giúp Châu Trạch ghim đầu kiêm tiêm vào.
Y tá thực tập sao?
Châu Trạch có chút tò mò.
Ghim một cây kim tiêm mà lo lắng thành như vậy sao?
Có lẽ, đối với người bình thường mà nói, sẽ nghĩ việc y tá ghim kim là một kỹ thuật có độ khó cao, trên thực tế cũng không phải như vậy, phần lớn y tá, khi còn học tập trong trường lúc trước, đã sớm rèn luyện tập chuyện này như kiến thức cơ bản rồi.
Cái kiểu bạn giường trên giường dưới trong ký túc xá hoặc là bạn thân với nhau hẹn ước cùng nhau ghim kim cho nhau để luyện tập đã trở thành một loại trạng thái càng bình thường hơn nữa.
- Chốc lát nữa tôi tới lấy.
Y tá còn lại, sau khi đặt nhiệt kế vào dưới nách của Châu Trạch thì lên tiếng nói, sau đó rời đi cùng với y tá nhỏ đã ghim kim.
Trong khi đi còn đang hỏi rốt cuộc vừa rồi y tá nhỏ kia làm sao vậy, y tá nhỏ kia chẳng qua chỉ đỏ mặt chứ không trả lời.
Chờ sau khi y tá rời đi, Châu Trạch nhìn thấy ông già kia thò đầu ra từ dưới giường.
Có trời mới biết mới vừa rồi rốt cuộc là ông ta đã tới đó vào lúc nào.
Ông già có chút không giải thích được mà xòe bàn tay ra, nhìn tay của mình một chút, lại nhìn sang Châu Trạch một chút.
Trong một lúc.
Châu Trạch đã hiểu toàn bộ.
- A...
Đưa chân.
Đạp ông già đó một cái.
Đương nhiên, đây chỉ là một cú đạp vào hư không.
Dù sao thì người ta cũng không phải là người, bạn cũng không đạp trúng thực thể của ông ta.
Nhưng nhìn lão già này mặt đầy biểu cảm nghĩ không hiểu.
Châu Trạch trực tiếp cười mắng:
- Thế giới này nhìn mặt, có hiểu hay không?
Hình như lão già này đã tức giận, hẳn là bị xã hội hiện thực kích thích, mặt kéo dài ra, làm thành một gương mặt kinh dị.
Châu Trạch thuận tay cầm một trái táo ở bên cạnh lên, đều là lúc trước khi lão đạo còn ở đây đã rửa sạch qua.
Cắn trái táo một miếng.
Mặc kệ mà biểu diễn của ông đi.
Có lẽ là do anh xem đã lâu, cũng đã sớm hình thành thói quen rồi, cũng không cảm thấy gương mặt này đẹp trai bao nhiêu nữa.
Đồng thời, nhìn ở bên ngoài cửa sổ một chút.
Ngày hôm nay.
Lại sắp tối rồi.
Cũng không biết được rốt cuộc là đến lúc nào trò chơi này mới có thể phân được thắng bại nữa.
Haizz.
Lại là một đêm không ngủ nữa.
Cơm tối Châu Trạch còn chưa ăn.
Trực tiếp nhắm hai mắt bắt đầu minh tưởng.
Chẳng qua là, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
Đến ban đêm, dường như ba kẻ kia lại trở nên năng động hơn.
Lúc trước vẫn chỉ mò mò gãi gãi, bỗng nhiên thò ra từ bên dưới giường hoặc là đột ngột thò từ trên trần xuống hay là đột nhiên nhô đầu ra từ bên dưới chăn của bạn.
Hù dọa bạn một chút.
Hoặc là mò mò gãi gãi, giở trò một chút.
Bây giờ.
Trên TV cũng đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết chớp lóe.
Đèn huỳnh quang bắt đầu không ngừng chớp tắt, cánh cửa bên kia cũng bắt đầu kêu vang “ken két”.
Ngay cả bồn cầu ở trong phòng vệ sinh.
Cũng bắt đầu thỉnh thoảng lại tự động xả nước.
Công phu minh tưởng của ông chủ Châu vốn cũng không đến nơi đến chốn, rốt cuộc cũng không giống với luật sư An, cho dù luật sư An có thằng bé trai, nhưng sau này bởi vì thằng bé trai nói chuyện yêu đương, phần lớn thời điểm anh ta vẫn phải một mình cô đơn trông phòng.
Mà Châu Trạch vẫn luôn ôm Oanh Oanh ngủ, kiểu như cám gạo thì vẫn như nhau, nếu bạn để cho dân tị nạn đi ăn, chắc chắn là cảm thấy vô cùng ngon lành, nhưng bạn để cho một tên phú hộ đầu mập tai to đi ăn, vậy thì thật sự khó mà nuốt trôi nổi rồi.
Nhất là mấy bé cưng này lại còn không yên tĩnh như vậy.
Sau khi thử mấy lần đều không thể nhập định được.
Châu Trạch dứt khoát buông tha.
Mở mắt ra.
Nhìn người phụ nữ ở mép giường kia nói:
- Biết ca hát không?
Người phụ nữ sững sờ.
- Kịch Quảng Đông, Kinh Kịch, đồng tử hí? Tuồng Côn Sơn cũng được nha.
- Nếu thực sự không được, mấy ca khúc thịnh hành thì sao? « Ngọt ngào » ?
Người phụ nữ vẫn ngẩn ra.
- Một chút tài nghệ cũng không có, cô còn không thấy ngại mà đi ra làm quỷ à?
- ... – Người phụ nữ.
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm sét.
Đây là sắp có mưa rào mùa hạ kèm theo sấm chớp rồi.
Ba cái tên ở trong phòng này, tất cả đều bị dọa sợ đến mức có rúc lại, đồng thời còn ôm lấy đầu.
Sấm chớp.
Là khắc tinh của tất cả mọi tai họa!
Sau khi tiếng sấm chớp bổ xuống, rất nhanh thì mưa lớn đã trút xuống.
Bây giờ là mùa hè, có mưa rào kèm theo sấm chớp cũng là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng không biết tại sao, trong lòng Châu Trạch lại chợt hoảng loạn.
Anh đi xuống khỏi giường, nhìn sấm chớp không ngừng chớp lóe ở bên kia cửa sổ, một loại cảm giác đè nén, gần như là đã kiềm chế nhịp tim của anh rồi.
- Ầm!
Lại là một tiếng nổ nữa.
Lần này, dường như là khoảng cách gần đến bất thường.
Phảng phất như thể nó vang lên ở ngay bên cạnh bạn vậy.
Theo sau đó.
Là một màn còn đáng sợ hơn xuất hiện.
Một quả cầu ánh sáng màu xanh lục mờ ảo lại xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ.
Lại còn theo khe hở còn mở trước đó của cửa sổ mà chui vào.
Đây không phải là quái vật gì đó, cũng không phải là ảo thuật gì đó.
Mặc dù coi như là một chuyện rất huyền bí rất khoa học viễn tưởng.
Nhưng nó lại thực sự tồn tại trong thế giới tự nhiên.
Chẳng qua là.
Nói chung.
Loại hiện tượng, chỉ có ở nhưng khu vực cao nguyên núi cao mới thỉnh thoảng xuất hiện, trong nhưng khi đồng bằng độ cao thấp rất ít khi nhìn thấy.
Nhưng lúc này người ta cũng đã xuất hiện rồi.
Người ta đã đang nhích tới gần rồi.
Ba anh em cuộn lại ở trong góc kia cũng đang hoà tan rồi, trên người toát ra khói mù màu đen, ở trước mặt quả cầu sấm sét chí dương chí cương này, bọn họ ngay cả việc tồn tại cũng không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận