Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1816: Tôi dựa vào máu của tôi tiến cử Hiên Viên (thượng) (3)

Nhục thân của anh, đang được cải tạo, lấy sức mạnh sấm chớp, bắt đầu cải tạo nhục thân của mình!
Dần dần.
Dường như cảm thấy tiếp tục như vậy cũng có chút khô khan nhàm chán.
Giống như là uống rượu, nhưng lại không có chút đồ nhắm phối hợp, rượu có ngon hơn nữa, cũng không đủ hương vị nữa.
Ánh mắt của Châu Trạch quét nhìn khắp bốn phía:
- Ầm!
Một luồng sấm chớp khác bay vọt ra từ bên trong dòng chảy bên dưới, một khắc sau đó, trực tiếp xuyên thủng Giao long vừa mới ngăn chặn Hạn Bạt ở bên dưới, thân thể của Giao long bị đánh tan trong nháy mắt, máu thịt bị sấm chớp cuốn lên, sáp nhập vào bên trong sấm chớp này, rồi lần nữa tụ về trong miệng của Châu Trạch.
Sau đó.
Là một con yêu quái sói và với một vị quỷ vật, thân thể của bọn chúng cũng bị đánh tan trong nháy mắt, máu thịt kèm theo yêu khí và quỷ khí đều bị cuốn tới.
Sấm chớp theo ánh mắt của Châu Trạch đang điên cuồng đảo khắp bốn phía.
Ở chung quanh.
Vào lúc này, rất nhiều đại năng cự bá đang vây xem đều giống như menu đặt ở trước mặt của Châu Trạch.
Mà chuyện Châu Trạch đang làm.
Chính là.
Gọi món.

Bên bờ, Nửa gương mặt hết sức kích động, hai nắm tay siết chặt, không chớp mắt mà nhìn toàn bộ những gì đang xảy ra ngay trước mắt.
Thành thật mà nói, hôm nay, anh ta bị rung động và đả kích quá nhiều rồi, cho tới lúc này, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không chỉ không có chút cảm giác mất mác nào, ngược lại còn phát ra một loại thán phục và khao khát.
Con người, chính là dáng vẻ như vậy, lúc đối mặt với người chỉ ưu tú hơn bản thân một chút, thì có lẽ bạn sẽ ghen tị, sẽ thầm oán, sẽ không phục.
Nhưng nếu như người đó đã sớm vượt qua bạn rất nhiều lần, thực sự là ở một đẳng cấp khác hẳn, ngược lại thì bạn sẽ nảy sinh một loại sùng bái cực kì đơn thuần.
Từ rất lâu tới giờ, thái độ của Nửa gương mặt với Doanh câu, vẫn luôn luôn là xem thường, ít nhất, anh ta sẽ cố ý diễn ra dáng vẻ một bộ xem thường.
Anh ta cần phải đạt được giá trị tồn tại của bản thân từ trong một phần của Doanh câu, phải đạt được sự công nhận của anh ấy với chính mình.
Nhưng mà, đây chẳng qua là một giấc mộng, sau khi giấc mộng tan vỡ, sau khi thấy được phong thái thực sự của anh ấy, trong lòng Nửa gương mặt, thứ còn sót lại, thật sự chỉ là cảm giác thần phục mà thôi.
Thiên địa, giống như là trang trại chăn nuôi cho tôi, đại năng sự bá trên thế gian, giống như hoa màu trồng trên đồng ruộng, cung cấp cho tôi dùng bất cứ lúc nào.
Cõi đời này, lý do phân chia người, thần, yêu, còn có mấy thứ tỷ như quỷ vật, khí linh, cùng với các loại con đường tồn tại khác.
Là vì để tăng độ phong phú cho khẩu vị của tôi, bổ sung thêm món ăn cho tôi!
Đây không phải là đang nói chém gió, đây là… chuyện đương nhiên!
Bây giờ, cách những năm tháng xa xưa, thực sự là quá xa vời rồi.
Xa xôi đến mức, rất nhiều chuyện, đã sớm bị diễn hóa thành chuyện xưa, thần thánh hóa thành truyền thuyết.
Cho dù là địa ngục, đến tận ngày nay, thì vẫn lưu truyền chuyện xưa của chủ nhân U Minh Chi Hải năm đó cùng với lai lịch của tòa Vương tọa bạch cốt kia.
Về phần những người không tin, sẽ chỉ cảm thấy nói quá sự thật quá mức khoa trương mà thôi.
Lúc này.
Giống như thể tình cảnh thời Thượng cổ lại được phơi bày một lần nữa.
Đây là, bá đạo thực sự, đây là, duy ngã độc tôn thực sự!
Sấm chớp một đường liên tiếp xuyên qua những đại năng không ai bì nổi.
Có thể thấy được.
Doanh câu có khuynh hướng thích ăn thịt hơn.
Những đại yêu đó có được càng nhiều sự chú ý hơn, bởi vì bản thể của bọn họ khí huyết dồi dào, không giống như một ít lão bất tử loài người, cho dù là có thần thông và phong phú hơn nữa, lúc bị đặt lên trên bàn ăn, thông thường cũng quá mức bé nhỏ, khó mà tạo nên khẩu vị một cách đầy đủ được.
Đồng thời, cũng có một vài linh vật giác ngộ cũng được cô ý chăm sóc một phen, những thứ này có thể coi như món tráng miệng sau bữa chính.
Phách lối, ngang ngược, không ai bì nổi.
Bừa bãi, thô bạo, trong mắt không có ai!
Nhưng chính là loại phong thái kiên quyết và loại cuồng ngạo miệt thị tất cả như vậy, đã trực tiếp tông sập hàng phòng tuyến trong lòng của một đám đại năng cự bá ở nơi này – những kẻ hiện tại đã trở thành “gà vịt thịt cá”.
Phải biết, mới vừa rồi, khi bàn tay Tiên vương xuất thủ, bọn họ vẫn có thể dám ở bên cạnh thử “hạt dẻ nướng trong lửa” một phen, trong lòng vẫn có tự tin về bản thân, nhưng hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn hỏng mất rồi…
Đừng nói tới chuyện mọi người chúng ta đoàn kết lại, cùng nhau đánh bại đại ma đầu công khai này.
Bọn họ lúc này, ngay từ đầu đến dũng khí quay đầu nhìn Châu Trạch thêm một cái cũng đã không có rồi, chỉ có thể điên cuồng chạy trốn, nhất là những vị yêu tộc được chăm sóc trọng điểm kia, vào lúc này, bọn họ thật sự rất thống hận cuộc đời này của mình tại sao không phải là người chứ?
Trận nổ mạnh.
Vẫn còn đang kéo dài.
Máu thịt đang không ngừng lượn quanh, giống như trăm sông đổ về biển, không ngừng vận chuyển vào trong miệng của Châu Trạch, để cho anh thưởng thức.
Có lẽ là do đã ngủ say quá lâu quá lâu rồi.
Cho nên Châu Trạch mới cảm thấy, hẳn là mình nên đói.
Bởi vì đói, cho nên vào lúc này đầu óc có chút không quá thoải mái, cả người, không có chút tinh thần nào, trong lòng, thế mà lại trực tiếp tràn đầy một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia.
Ăn một bữa thỏa thích, thì hẳn là không có vấn đề gì nữa, tâm trạng, cũng sẽ vui vẻ.
Huống chi.
Năm tháng dằng dặc.
Quả thật là đã một đoạn thời gian rất dài rất dài, không có một bữa ăn thực sự theo nghĩa đen rồi.
Một tia sấm chớp trực tiếp xông tới trước mặt Hạn Bạt.
Hạn Bạt không hề né tránh, thậm chí, không hề bày ra một chút phòng ngự nào.
Mà tia sấm chớp kia, lúc đến trước mặt cô ta thì nó đã cưỡng chế ngừng lại, quay ngoắt lên trên, đánh tan khí linh của cây quạt – kẻ đang chạy trốn kia – chỉ trong một nháy mắt.
Linh khí trong đó bị sức hút cực kì mạnh mẽ hút ngược trở về.
Châu Trạch – người đang ăn ngấu nghiến còn đang khẽ lắc đầu nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận